Từ hôm trở về từ Sydney, Lee Chanyoung có xu hướng hay làm nũng, đặc biệt là làm nũng cực kì giỏi. Đừng hỏi tại sao Wonbin có thể khẳng định điều đó, vì một ngày cậu có thể nhắn tin đòi anh đến với cậu không dưới 10 lần.
Thế nhưng anh thì lại không thể cưỡng lại sự đáng yêu của cậu được, cứ mỗi lần anh luyện tập xong là lại đến chỗ cậu chơi. Mỗi lần đến, Chanyoung không luyện tập cello thì là đang sáng tác. Thấy cậu đang bận thì Wonbin cũng ngoan ngoãn ngồi gọn vào một chỗ để đợi cậu.
"Một chú thỏ con siêu ngoan ngoãn" - đó là ý nghĩ của Chanyoung mỗi lần cậu thấy anh ngồi im vào một chỗ lặng lẽ xem điện thoại đợi cậu.
Có một hôm nào đấy vì đợi cậu quá lâu mà Wonbin ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng cậu. Và hôm nay cũng không ngoại lệ, có lẽ vì luyện tập quá nhiều mà thấm mệt nên hôm nay chỉ vừa nằm xuống sofa xem điện thoại một lúc thì anh đã ngủ quên trên ghế sofa.
Chanyoung xong việc thì đã thấy anh ngủ quên trên ghế, cả người cong lại y hệt con tôm. mấy hôm nay cậu nghe anh than vãn thắt lưng của anh chẳng hề ổn tí nào, có những hôm đau tới nỗi anh còn chẳng thể ngủ được nữa.
Chanyoung bế anh lại giường đặt xuống, lại sút cân nữa rồi, người đã chẳng có tí thịt nào rồi mà lại còn sút cân như thế nữa. Bế anh mà cậu tưởng mình đang bế một đứa trẻ tiểu học chứ chẳng phải một thanh niên nào đâu. Làm gì có thanh niên nào mà nhẹ như lông hồng thế này đâu, lại luyện tập quá sức xong lười ăn nữa chứ.
"Anh toàn làm cho em phải lo lắng thôi thỏ con à." - cậu thì thầm vào tai anh, khẽ khàng hôn lên trán người nọ rồi rời khỏi phòng.
Lúc Wonbin tỉnh dậy thì cũng đã hơn 8 giờ tối, anh giật mình ngồi dậy, sao đã lại nằm trên giường rồi, anh nhớ mình nằm ở sofa cơ mà. Rồi thì Chanyoung đâu, anh bước xuống giường đi tìm cậu, sao lai chẳng thấy ai thế này. Tìm điện thoại gọi cho cậu thì thấy tiếng ồn ồn của xe cộ.
"Chanyoung ơi, em đâu rồi?"
"Bé dậy rồi hả, em đang đi mua đồ một lát, bé đợi một chút nhé."
"Nhanh lên nhé, anh có một mình ở đây thôi."
"Đợi em một lát nha, em sắp về đến rồi. Bé muốn ăn gì không, em mua."
"Gà gcova, lâu rồi anh không ăn."
"Được, bé đợi em nhé, yêu bé."
"Anh cũng yêu Chanyong."
Ngoài trình độ làm nũng thì cái miệng cũng như có mật ở trong vậy, nói câu nào là như rót mật vào tai anh vậy nè. Wonbin bỏ điện thoại trên giường rồi lang thang đi khám phá nhà cậu, Chanyoung từng nói rằng cậu không sống chung với ba mình mà sẽ ở riêng nên cậu được mua cho một căn hộ nhỏ nhưng đủ tiện nghi nhất.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến đây, nhưng anh lại chưa có dịp khám phá mọi ngóc ngách trong nhà cậu. Thôi thì trong khi chờ cậu về, anh đi khám phá một chút vậy. Wonbin lang thang trong nhà, anh thấy được những huy chương hay những cúp được đặt trong tủ kính, là những thành tích của cậu trong bơi lội hồi còn ở New Jersey.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Tonbin ] | Cello và người
FanficLee Chanyoung từng coi Cello là tín ngưỡng cuộc đời Và Park Wonbin coi Lee Chanyoung là tín ngưỡng của anh.... "Anh và Cello chính là thứ mà cả đời em không được đánh mất, Wonbin à..."