Park Wonbin nhìn Lee Chanyoung cùng với Lee Hamin đang lăn lộn dưới sàn với đống đồ chơi của cô bé. Anh chán chường luôn, cái gì vậy nè, anh vừa mới ra khỏi nhà có một tiếng để mua đồ thôi mà. Cái nhà bây giờ không khác cái chiến trận là bao, anh còn vừa mới thu xong nữa.
"Lee Chanyoung, Lee Hamin, cái gì đây hả, hai ba con vừa đánh lộn phải không hả."
Lee Chanyoung cùng con gái thấy anh về thì liền ngồi dậy, bây giờ cậu mới nhìn lại căn nhà không khác gì bãi chiến trường mình cùng con gái gây ra. Những lúc như này chỉ cần nở nụ cười thật tươi, Chanyoung nhìn người đang đứng ở huyền quan rồi cười trừ.
Cái phòng khách bây giờ vô cùng bừa bộn, cậu cũng vô cùng áy náy khi lỡ cùng con gái bày ra, nhưng mà cô công chúa nhỏ của cả hai cứ quấy cậu suốt trong khi người kia đang đi mua đồ về nấu cơm. Chanyoung lay lay cô công chúa để cô bé nhìn thấy ba nhỏ đang vô cùng bất lực nhìn mình ở cửa ra vào.
Cô nhóc thấy ba lớn đang ra hiệu thì cũng đứng lên chạy lại phía anh đang đứng ở cửa. thấy Hamin chuẩn bị đu lên người mình, wonbin chỉ nhẹ đặt đồ xuống rồi bế bổng cô con gái lên. bây giờ anh mới để ý trên khóe mắt cô bé còn đọng lại nước mắt, biết là cô bé lại đòi mình rồi đây.
"Sao Min Min lại khóc rồi, ba Chanyoung bắt nạt con gái ba nhỏ hả?"
"Hông có đâu, tại Min Min nhớ bà nhỏ, mà ba nhỏ không có nhà." - cô bé bắt đầu sụt sịt nói với anh.
"Ba nhỏ đi chợ một lát, đi mua đồ về nấu cơm cho Hamin với ba Chanyoung chứ."
Chanyoung đi lại cầm đống đồ mà anh để ở dưới chân lên mang vào phòng bếp để, Wonbin thấy cậu mang đồ giúp mình vào thì cũng đặt con gái xuống rồi thay dép, tay dắt cô bé vào nhà.
Haizz, thôi thì tí nữa dọn nhà lại sau vậy, phải nấu cơm cho hai ba con cậu ăn đã, không thể để công chúa nhỏ nhịn đói được, sụt cân ngay mất. Chanyoung thấy anh thở dài thì cũng đặt cô công chúa nhỏ ngồi lên sofa, mở TV cho cô nhóc xem rồi giúp anh dọn bãi chiến trường đi. Wonbin thấy cậu dọn dẹp thì cũng đỡ hẳn, nhưng mấy hôm nay Chanyoung đã khó ngủ rồi, lại để cậu dọn dẹp cũng mệt cho cậu lắm.
"anh để đó lát em dọn cho, Min Min quấy nên anh không ngủ được mà, đi ngủ đi anh." - Wonbin từ trong bếp nói vọng ra.
Chanyoung nghe anh nói vậy nhưng tay cậu vẫn không ngừng dọn dẹp, đằng nào cũng không thể ngủ lại được nữa. Thôi thì dọn dẹp phụ anh vậy, ngày nào anh cũng bận việc ở công ty, rồi lại về nhà lo cho Hamin với cậu, anh cũng mệt mà.
"Thôi, anh dọn một chút cũng đâu có sao, anh cũng đâu thể ngủ lại được nữa đâu."
Wonbin nghe thấy thì lo lắng, anh đi lại gần Lee Chanyoung đang ngồi dưới sàn dọn dẹp đóng búp bê của con gái để gọn vào một cái thùng lớn. Wonbin nhìn đôi mắt có dấu hiệu thâm quầng của Chanyoung rồi thở dài than vãn.
"Anh xem anh gầy đến cái mức nào rồi hả Chanyoung? Em sắp không nhận ra chồng mình nữa rồi, thật là làm em lo chết mất.".
Chanyoung nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang đặt trên tay mình đưa lên môi rồi hôn nhẹ. Kết hôn 7 năm nay rồi mà anh vẫn yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho cậu như những ngày đầu mới yêu. Đặc biệt sau khi có Hamin thì anh cũng đã bắt đầu lùi về sau để chăm sóc gia đình nhỏ mà từ bỏ sự nghiệp ca hát của mình lại.
![](https://img.wattpad.com/cover/357142543-288-k475706.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Tonbin ] | Cello và người
FanfictionLee Chanyoung từng coi Cello là tín ngưỡng cuộc đời Và Park Wonbin coi Lee Chanyoung là tín ngưỡng của anh.... "Anh và Cello chính là thứ mà cả đời em không được đánh mất, Wonbin à..."