"Trường bọn em xa thật." Khương Hoán bước chậm sang, xách thử cặp Dụ Hà thì ngạc nhiên phát hiện nó rất nặng: "Em đựng gì bên trong?"
Dụ Hà liệt kê những món đồ dùng ở bể bơi, chắc Khương Hoán tưởng cậu đi rèn luyện sức khỏe nên không hỏi nhiều.
Mặc dù nghe rất thần kỳ, nhưng giống như cậu cũng không hỏi Khương Hoán sao phải đến đây vào giờ này, phản ứng hóa học lạ thường giữa họ khiến cho rất nhiều thắc mắc đều trở thành biết rõ còn cố hỏi, gần đoán ra lại ăn ý giữ chút chừng mực.
Cả hai đi vào trường, hôm nay Khương Hoán đeo khẩu trang, tóc dài chải gọn ra sau, búi tóc nửa đầu y chang quả cầu đá lông gà. Mấy sợi tóc ngắn hơn được kẹp lên bằng chiếc ghim không bắt mắt, màu kim loại rất nhạt, chỉ khi nắng chiếu đến một góc nhất định mới phản chiếu màu vàng tối.
Rất nhiều đàn ông để tóc dài dù ít dù nhiều cũng có cảm giác hơi trung tính, nhưng Khương Hoán không hề, tóc dài của anh không làm tăng hoặc giảm phong cách cá nhân, tựa như đồ trang trí không gán cho anh bất cứ cái mác gì.
Không còn tóc mái che chắn khiến chiếc khuyên chân mày rất nổi bật, Dụ Hà chẳng thể rời mắt, Khương Hoán nghiêng đầu cười với cậu.
"Sao cứ nhìn chằm chằm thế?"
Tim bỗng hẫng một nhịp, Dụ Hà muốn đưa tay sờ chiếc khuyên kim loại ấy.
Cậu hỏi: "Cái này ở mãi đây ạ?"
"Không chắc." Khương Hoán sờ kim loại lạnh lẽo: "Tôi xỏ khá dài, về sau thay khuyên có thể sẽ càng ngày càng ngắn, đến lúc tàm tạm rồi thì tháo ra, chờ nó từ từ lành lại."
"Có để lại sẹo không?"
Vốn dĩ Khương Hoán có thể trả lời là "khó nói", nhưng khi bỏ tay xuống sượt qua tay Dụ Hà, anh lại đổi ý.
"Đến lúc đó em nhìn là biết."
Dụ Hà nghe xong chỉ mím môi cười, không "vâng" cũng chẳng từ chối anh.
Nhưng ai biết "đến lúc đó" là mấy tháng, mấy năm hay lâu hơn?
Khương Hoán chỉ nghĩ hai người đang lang thang trong sân trường, hơn mười phút sau mới nhận ra Dụ Hà có đích đến.
Họ đi từ cổng Nam Đại học Đông Hà, băng qua gần hết ngôi trường đến gần cổng Tây. Dụ Hà đặt balo cạnh một bồn hoa, vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị kéo khóa thì bụi cỏ quanh đó vang lên hai tiếng mèo kêu ỏn ẻn.
Hai con mèo nhanh chóng chui ra, dè dặt đi đến chỗ Dụ Hà.
Dụ Hà lấy hai cái bát nhựa nhỏ đổ cám mèo và nước sạch vào, đẩy tất cả tới khoảnh đất nối liền bồn hoa với bụi cỏ. Cỏ dại um tùm cùng hàng cây bụi thấp thoáng bóng hai con mèo di chuyển, sau khi lại gần cám và nước, chúng cảnh giác thăm dò, ngửi thấy mùi quen thuộc mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Dụ Hà một mực giữ im lặng, chờ bọn nó hết cảnh giác tranh nhau ăn, cậu ngoái đầu nhìn Khương Hoán đứng cách nửa bước chân đang quan sát mình.
"Đến nghỉ hè là mèo hoang trong trường bị bắt trộm, còn có nhiều con chết, chắc ai lẻn vào gây chuyện. Bây giờ còn mấy con ở cổng Tây, những con khác đều không tìm thấy." Cậu quay lại chăm hai con mèo đang liếm nước trong một cái bát.
![](https://img.wattpad.com/cover/365393966-288-k961980.jpg)
YOU ARE READING
(END) Ngày Mai Mưa Tạnh - Lâm Tử Luật
RomanceTên truyện: Ngày mai mưa tạnh (降雨明天结束) Tác giả: Lâm Tử Luật (林子律) Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, đô thị Số chương: 62 chương Tag: Yêu thầm, niên thượng, HE