Chương 67: Lời nói dối đáng tin (1)

167 9 0
                                    

Trong ấn tượng của Huyên, Mạc Viên Nhiên là người con gái bình dị nhưng không tầm thường. Nàng kiêu hãnh nhưng không kiêu căng, luôn lí trí và trầm tĩnh, cũng là người duy nhất có đủ tư cách sánh vai cùng Anh Vũ anh trai nàng. Một người như thế lại chết một cách mờ ám ngay giữa hoàng cung Đại Việt, dù đã chứng kiến tận mắt, Huyên vẫn thấy thật hoang đường!

Cơm canh Nguyệt Hằng để phần đã nguội. Huyên uể oải ăn một bát rồi buông đũa xuống, cảm thấy lòng cứ nao nao.

Chừng lâu sau thì Nguyệt Hằng dẫn theo một viên nội thị trẻ tuổi bước vào. Huyên nhận ra người này. Hắn là Đặng Lộc, học trò của Đặng Phúc. Đặng Lộc nói rằng hoàng thượng đang đói bụng nên muốn được thưởng thức món chè đậu của Nguyễn sung nghi.

Huyên khẽ nhăn trán lại. Đang yên đang lành, Tư Thành đột nhiên lại thèm chè đậu? Rồi khi hiểu ra, nàng vội khoác thêm áo, đón lấy chiếc tráp đã được Đặng Lộc chuẩn bị sẵn rồi cùng đến điện Bảo Quang.

...

Việc Trịnh Minh Nguyệt tìm được người có cầm nghệ xuất chúng khiến Thanh Ngọc không vừa mắt. Nàng ta tìm gặp đối phương để nạt nộ vài câu, nào ngờ hai bên xảy ra xô xát, trong lúc kích động, Thanh Ngọc đã đâm Mạc Viên Nhiên bằng chính cây trâm mà Mạc Viên Nhiên vẫn mang theo bên mình.

Huyên bước vào điện Bảo Quang khi lời thú tội của Thanh Ngọc vừa kết thúc. Nàng đã đứng ở bên ngoài và nghe thấy tất cả.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì vào đêm hôm đó, thị vệ đã lục soát các cung để truy tìm kẻ gian. Nơi đó lại không ở gần cung Thọ Am. Thật khó tin một cung nữ chân yếu tay mềm như Thanh Ngọc có thể thoát khỏi vòng vây của thị vệ."

Thanh Ngọc trộm nhìn Lê Tuyên Kiều. Thấy Lê Tuyên Kiều gật đầu trấn an, bấy giờ nàng ta mới đáp:

"Bẩm bệ hạ và các vị lệnh bà, thực ra..."

Thực ra Thanh Ngọc xuất thân từ một võ quán bị sa sút, được gia đình tả đô đốc nhận nuôi rồi đi theo Lê Tuyên Kiều đến bây giờ. Trong cung không ngăn cấm nhưng cũng không khuyến khích cung nữ biết võ công. Vì e ngại người ta dị nghị nên Lê Tuyên Kiều không dám tiết lộ bí mật này ra ngoài. Nếu không xảy ra vụ án của Mạc Viên Nhiên, có lẽ bí mật nho nhỏ ấy sẽ bị chủ tớ hai người họ che giấu vĩnh viễn. Và với năng lực như vậy, việc Thanh Ngọc dễ dàng thoát khỏi tai mắt của thị vệ cũng là chuyện có thể xảy ra.

Lời giải thích của Lê Tuyên Kiều khiến Huyên nhớ lại chuyện mình từng thăm dò ra võ công của Thanh Ngọc trước đó.

"Vậy là ngươi đâm người ta chỉ vì đố kị thay chủ nhân của mình?"

Tư Thành lên tiếng, giọng trầm đều khiến người ta không thể đo được thịnh nộ trong lòng ngài có thực sự tồn tại hay không. Thanh Ngọc sợ hãi khẳng định lại lần nữa. Lê Tuyên Kiều cũng khóc lóc nói:

"Thanh Ngọc thường ngày theo hầu thần thiếp, thích nhất là được nghe thần thiếp chơi đàn. Thần thiếp biết nói ra thì ngông cuồng, nhưng thực sự nó vẫn coi thần thiếp là người giỏi đàn nhất hậu cung. Bởi thế, việc Mạc Viên Nhiên vào cung mới khiến Thanh Ngọc bất mãn. Dạy dỗ không nghiêm, để hạ nhân nuôi những ý nghĩ vượt quá bổn phận đều là lỗi của thần thiếp. Thần thiếp không dám xin bệ hạ miễn tội cho Thanh Ngọc, chỉ xin bệ hạ niệm tình vô ý mà giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng quèn của nó."

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ