Chương VIII

87 16 0
                                    

Tiết trời nắng nhẹ, không khí ở quê quả thật là rất trong lành, lúc nào cũng có gió từ ngoài ruộng nhè nhẹ thổi vào mang theo mùi thơm của lúa mới. Ngoài chợ vào buổi sáng khá đông người, khách mua hàng đi qua đi lại nhìn một hồi mà muốn hoa cả mắt. Tiếng cười nói rom rả, mất câu chuyện tâm tình của những người bạn hàng nói với nhau nghe sao mà dân dã quá.

Uyên Linh hôm nay được bà hội đồng cho phép tự mình đi chợ. Cơ hội này không phải tự dưng mà có, là do em nài nỉ má cả một buổi trời, bà chịu không thấu nên mới đồng ý với em. Nhưng mà đi chợ mua đồ chỉ là phụ, chủ yếu là em muốn tới chỗ dì hai bán bánh mà ăn một lần cho thoả thích. Bánh bò lần trước Thu Phương cho em thật sự rất ngon. Hôm nay chị đưa em tới sạp bánh của dì hai, dì rất vui, rất niềm nở, Uyên Linh ăn một hồi mà muốn no cả bụng, lúc trở về còn gói thêm vài cái xách theo.

Em vừa đi vừa nhâm nhi cái bánh tiêu rắc mè thơm lừng nóng hổi, miệng em cười toe toét, ánh mắt hài lòng nhìn lại Thu Phương ở phía sau, hỏi.

- Phương muốn ăn bánh hông?

Thu Phương lắc đầu cười hiền, nhìn em vui như vậy chị tự khắc cũng thấy vui lây, bánh không cần ăn thì cũng biết là rất ngọt.

- Ý, đằng đó có cái gì vui quá vậy?

Thu Phương nhìn theo hướng tay em chỉ, còn chưa kịp thấy gì thì em đã chạy vọt đi mất. Lại nữa, em lại bị cái gì thu hút nữa rồi, thôi thì chị chỉ đành bất lực chạy theo chứ biết làm sao bây giờ.

- Mấy đứa chơi cái gì vậy?

Uyên Linh cất giọng hỏi mấy đứa nhỏ đang chơi dưới gốc cây đa, tụi nó nhìn em bằng ánh mắt lạ lẫm, chính là bộ đồ bà ba mới toanh trên người em không cũ kỹ sờn màu như tụi nó nên có hơi ngần ngại.

Một đứa trong số tụi nó thì dạng dĩ hơn, chịu đứng ra trả lời chin.

- Tụi em chơi xích đu.

Uyên Linh gật gù nhìn cái ván gỗ treo đong đưa trên canh đa, hai cái rễ dài ngoằn nối tấm ván với cành cây, đưa qua đưa lại đã thu hút sự hiếu kỳ của cô hai nhà hội đồng.

- Cho chị chơi nữa!

Uyên Linh toan chạy tới chỗ cái xích đu của tụi nhỏ nhưng Thu Phương đã kịp kéo tay em lại. Em thấy cô lắc đầu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, mắt đẹp long lanh nhìn em như muốn nói là "không được".

Uyên Linh bắt đầy giở trò mè nheo, cầm tay Thu Phương rồi lắc qua lắc lại.

- Phương cho em chơi đi mà, em chơi một chút thôi rồi mình về! Ha?

Thu Phương không bị lung lay mà nhìn em ảm đạm, bàn tay càng thêm nắm chặt cổ tay em, cô lắc đầu kiên định. Biết tính em ham chơi, ham mới lạ nên bà hội đồng mới bảo cô đi theo trông chừng. Cô không dám trái lời, với lại cô lo cho em. Cái xích này đơn thuần chỉ là một miếng ván gỗ nhỏ được treo trên cành cây, mối buộc còn không được chắc chắn nữa là, sơ xài như vậy nhìn rất không ăn toàn, sao mà cô để cho em thư cái trò nguy hiểm này được.

Uyên Linh thường ngày đã quen nhìn thấy Thu Phương hiền lành dễ dãi rồi, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy cô nghiêm túc với em như vậy, tuy là cô không tỏ thái độ gắt gao nhưng lại khiến cho em có chút e dè. Lát sau, em đành xuống giọng.

Bến ĐợiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ