Thu Phương xách thùng nước ra tưới cho mấy chậu kiểng ngoài vườn, tướng cô đi lạch bà lạch bạch như mấy con vịt ông hội đồng nuôi thả ở ngoài ao sau. Cô đi chân trần, đầu đội nón lá che hết mặt, áo bà ba nâu xắn lên tới khuỷu tay để lộ ra hai ống tay nhỏ xíu. Để ý mới thấy, hình như dạo này Thu Phương trắng hơn rồi. Cũng phải thôi, nhà ông hội đồng Nguyễn toàn là cây ta bóng lớn, đi tới đâu cũng rợp bóng cây, mát mẻ như vậy thì làm sao mà không trắng lên được.
- Thu Phương, lại đây anh cho cái này.
Anh Lành vác bó củi lớn trên vai, tay còn lại ngoắt gọi Thu Phương. Thu Phương nghe xong liền lật đật chạy lại.
- Hồi nãy anh có đi ra chợ mua đồ cho bà, dì hai bán bánh thấy anh thì có kêu lại hỏi thăm em. Dì gửi cho em mấy cái bánh bò này nè, em ăn thử đi.
Anh Lành thọt tay vào túi áo lấy ra gói lá chuối, bên trong đựng mấy cái bánh bò trắng nõn, thơm phức. Thu Phương gật đầu cầm lấy gói lá chuối mà miệng cười tủm tỉm, có vẻ như đang rất vui.
Anh Lành thấy vậy thì mới cười nói.
- Hình như đợt trước em có phụ việc ở chợ phải hông? Bà con ở ngoải ai cũng hỏi thăm em hết trơn hết trọi, được cưng lắm nha. Sương dữ thần nha.
Thu Phương gãi đầu cười gại, má đỏ hây hây làm như là đang mất cỡ. Anh Lành thấy vẻ đáng yêu này thì không nhịn được cười.
- Thôi anh lo đem củi vô bếp. Em cũng ăn bánh đi chứ để lâu nó mất ngon.
Thu Phương gật gật đầu, khoanh tay cúi đầu với anh Lành tỏ ý cảm ơn nhưng ảnh lại khoác tay từ chối.
- Thôi, có cái gì đâu mà màu mè quá vậy. Lo ăn đi, anh đi à.
Anh Lành nói xong thì đi ngay, Thu Phương ở phía sau này vẫy tay chào tạm biệt ảnh.
- Phương!!!
Uyên Linh từ phía sau thình lình nhảy ra làm cho Thu Phương giật nảy mình, xém chút nữa là làm rớt luôn mấy cái bánh bò trắng bóc. Uyên Linh hoạt bát nhìn cô, vẫn là hai chiếc má tròn tròn đáng yêu, vẫn là nụ cười như nắng sáng.
- Phương đang cầm cái gì dạ?
Em tò mò nhìn xuống gói lá chuối trên tay cô, hai mắt đen tròn chớp chớp đầy mong đợi. Thu Phương ngay lấp tức mở ra cho em xem, nhìn mấy cái bánh mềm mềm trắng trắng mà hai mắt Uyên Linh sáng rỡ.
- Bánh bò ở đâu Phương có dạ? Thơm quá luôn ả, lâu rồi em hông có ăn bánh bò á.
Thu Phương nghe xong thì cười cười, nhanh tay lấy ra một cái rồi bẻ thành miếng nhỏ đút cho Uyên Linh. Nhìn em hai má phúng phính ăn ngon lành thì cô tự dưng cũng vui, đưa luôn cái bánh cho em cầm mà ăn cho thoải mái, sau đó lại lấy chiếc nón lá của mình đội lên cho em.
- Phương cười cái gì vậy?
Uyên Linh ngây ngô nhìn cô hỏi, Thu Phương bên này vươn ra bàn tay đặt lên trên má em, nhè nhẹ lấy xuống mấy vụ bánh còn vương trên đó. Không hiểu em ăn uống thế nào mà lại để vụn bánh bò dính hết lên trên mặt như vậy, Uyên Linh nhìn mấy vụn bánh má Thu Phương lấy xuống giúp mình thì cũng gãi gãi đầu rồi cười hì hì, ngại ngùng vì bản thân mình vô ý.
![](https://img.wattpad.com/cover/366758074-288-k824233.jpg)