chương 3.

341 53 0
                                    

Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó Lee Sanghyeok chính thức bị Jeong Jihoon làm phiền. Rõ ràng anh đã cố ý đọc ra một địa chỉ ngược hướng với nhà anh, thế nhưng không hiểu sao Jeong Jihoon biết anh nói dối, ngày hôm sau chạy đến trước nhà anh tìm người. Lee Sanghyeok trốn không gặp mặt thì hắn cũng không buông tha, cứ chầu trực trước cửa để tìm anh cho bằng được.

Thật sự anh không hiểu, tuyển thủ bây giờ rảnh rỗi như vậy sao? Hắn ta không phải luyện tập, livestream hay quay quảng cáo gì hả? Cho dù Jeong Jihoon mới vô địch cách đây một tuần thôi, nghỉ ngơi vài ngày cũng không có gì lạ nhưng mà MSI sắp đến rồi đó, bộ đội tuyển kia của cậu ta không quản lí người mà để hắn tự do chạy lung tung thế ư?

Lee Sanghyeok thật sự cảm thấy rất phiền lòng vì Jeong Jihoon cứ bám lấy anh dai như đỉa. Trong một phút giây ngắn ngủi anh thật sự có cuốn gói bỏ trốn rồi đấy, tiếc là người kia dường như cũng nhận ra ý định này của anh, ngày Lee Sanghyeok trùm kín người ôm đồ bỏ chạy Jeong Jihoon đã xuất hiện đập tan ý nghĩ hoang đường này, lạnh lùng kéo anh vào trong nhà.

"Tuyển thủ Chovy, tôi không còn là Faker mà năm ấy cậu ngưỡng mộ nữa rồi. Thế nên cậu về đi, đừng đến tìm tôi nữa."

Lee Sanghyeok bất lực nhìn dáng vẻ cố chấp trong mắt Jeong Jihoon, trong lòng tự hỏi rốt cuộc người này cố chấp như vậy là vì cái gì? Tại sao hắn cứ năm lần bảy lượt yêu cầu Faker quay lại khi hắn chẳng hề liên quan đến chuyện năm đó, cũng chẳng hề liên quan tới anh? Jeong Jihoon đã từng nói với anh rằng hắn là một người hâm mộ của Faker vào mấy ngày trước, nhưng như thế thì sao chứ? Quan hệ giữa tuyển thủ và người hâm mộ có thể kéo dài bao lâu, một người đâu có thể yêu thích một người xa lạ quá lâu cho được. Thế nên Lee Sanghyeok nghĩ thứ tình cảm này của Jeong Jihoon chỉ là nhất thời, không mãnh liệt và khiến anh cảm động đến mức đồng ý quay lại sàn đấu vì nó.

Huống chi anh cũng không có ý định quay lại. Đối với Lee Sanghyeok thì Faker đã là quá khứ rồi, nên theo cát bụi mà chôn vùi đi thôi.

"Thì sao ạ? Chỉ cần anh quay lại thì anh vẫn sẽ là thần thôi. Đối với em, huyền thoại là anh, Faker vĩnh viễn là thần." Jeong Jihoon lập tức đáp trả. Giọng hắn đanh thép giống như đang nói về một sự thật hiển nhiên không thể thay đối, khiến người khong hiểu chuyện nghe qua tin tưởng tới bảy tám phần.

Nhưng Lee Sanghyeok thì không. Anh thừa hiểu thời gian qua đã có bao nhiêu người tài giỏi vươn lên thay thế anh, Faker đã sớm không còn là duy ngã độc tôn trong bộ môn thể thao điện tử ấy nữa. Chẳng phải nói đâu xa người trước mặt anh đây là một ví dụ, cho dù hắn còn rất trẻ nhưng nếu Jeong Jihoon còn tiếp tục giữ được phong độ thi đấu như hiện tại thì sớm hay muộn hắn cũng được người ta tôn thành thần.

LCK đã sớm không còn cần Faker, thế nên nếu như anh đồng ý quay lại cũng chỉ trở thành một trò cười mà thôi.

"Tôi sẽ không thay đổi ý định đâu, cậu về đi."

Lee Sanghyeok đẩy thanh niên ra bên ngoài, có ý muốn đóng sập cửa lại. Jeong Jihoon thừa hiểu ý định đó của anh liền chèn nửa thân mình vào. Hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại thu hút không ít ánh nhìn của hàng xóm xung quanh.

vĩnh viễn là thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ