Chap 5

289 31 2
                                    




Có một điều Minjeong sẽ không thể nào biết rằng Yu Jimin lạnh lùng vô vị ấy thế mà chưa từng quên đi em.

Nằm trên trước giường nhỏ, Jimin cứ mãi ngẩn ngơ nhìn vào tài khoản Kakaotalk mới được thêm vào danh sách bạn bè. Ngắm mãi không thôi bức hình đại điện, nơi có một cô gái với mái tóc nâu thắt bím hai bên, đang ôm một chú chó to và cười rạng rỡ.

"Sau ngần ấy năm em vẫn xinh đẹp như thế chỉ là Minjeongie trông đã trưởng thành lên nhiều rồi"

Jimin chưa từng quên, chưa từng quên buổi chiều hôm ấy lần đầu gặp em, chưa từng quên khuôn mặt trắng trẻo lấm lem bùn và nước mắt, chưa từng quên sợi dây chuyền thánh giá đã trao cho em và cũng chưa từng bao giờ quên cô gái nhỏ năm nào.

Nhưng, Jimin đủ hiểu cô và em là hai tầng lớp đối lập. Cô đã xem đủ mọi loại tin tức về em, tất cả những gì em làm đều xuất hiện trên mặt báo, em có một tương lai sáng lạn, em sẽ thành chủ tịch Namyang trong tương lai, phía trước em là cả một hành trình. Còn Jimin, một người có bỗng nhiên biến mất thì xã hội cũng chẳng ai để tâm, một kẻ chỉ đang cố gắng sống từng ngày mà chẳng có mục đích.

Em có tất cả còn cô thì chẳng là gì cả.

Chính những năm tháng được học cùng đám trẻ nhà giàu giới thượng lưu đã dạy cô rằng. Thứ tầm thường như cô vốn dĩ có cố gắng cả đời cũng không thể chạm nổi vào sự hào nhoáng xa hoa của giới thượng lưu.

Vì vậy khi em liên tục tìm cô, cô lại càng trốn tránh, để mặc em với sự hụt hẫng và thất vọng.

Sau này Jimin cố gắng học thật tốt, thi đậu vào một trường cấp 3 có tiếng để được lên Seoul chỉ đề gần em thêm chút nữa, cô cũng xin làm thêm tại cửa hàng tiện lợi gần ngôi trường em theo học để được thấy em hằng ngày, nhìn em vui đùa với các bạn nhưng mỗi lần em tới cô lập tức tránh mặt em ngay.

Ngày em đi nước ngoài, hoà trong đám đông phóng viên đang nhốn nháo chụp hình, có một Jimin đứng nép mình một góc lén nhìn em, không dám lại gần, chỉ dám từ xa mà chúc em những điều tốt đẹp nhất, mong em thật thành công ở phương trời xa và tìm được người thật lòng thương yêu em.

Mối nhân duyên cứ tưởng như vậy mà dần chấm dứt, hai người sẽ sống những cuộc đời riêng mà chẳng hề liên quan tới nhau.

Vậy mà hôm nay em lại xuất hiện, vẫn là em với nguồn năng lượng tích cực đó, vẫn là mặt trời nhỏ ấm áp trong lòng Jimin, là em xuất hiện khiến những điều cô cất giấu sâu trong lòng bỗng dâng trào mãnh liệt.

"Tại sao lại nhận ra chị, giờ chị chẳng phải là Jimin mạnh mẽ đủ sức bảo vệ em lúc khó khăn nữa rồi"

"Buồn cười rằng khi em tìm chị lại trốn, khi em đi chị lại muốn em ở lại, khi không thấy em chị lại mong để rồi khi gặp em chị lại thấy sợ"

Nếu Minjeong luôn giữ trong lòng một hình bóng không quên thì Jimin cũng có một người mà cô muốn bên cạnh bảo vệ cả cuộc đời.

Là chiều hôm ấy, vẻ ngây ngô trong trẻo của em làm Jimin rung động.

Là những lần nhìn em hăng say làm tình nguyện tại cô nhi viện, những giọt mồ hôi lăn dài dưới cái nắng hè nhưng em vẫn cười thật vui vẻ làm Jimin đắm say cho dù cô chẳng một lần dám đứng trước mặt em.

𝐅𝐚𝐢𝐭𝐡. [𝑗𝑖𝑚𝑖𝑛𝑗𝑒𝑜𝑛𝑔]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ