c7

37 8 0
                                    


  Càng cố lờ đi sự tồn tại của Jungkook thì cảm giác này càng bị khuếch đại.

Jungkook ngồi ở đầu dòng, mỗi làn nước chảy qua thân thể cậu sẽ chảy xuống người Kim Seokjin, luồn qua đùi, chạm qua ngực, cảm giác kỳ dị tê dại khiến Kim Seokjin sung sướng cả người.

Nhiệt độ cơ thể giống như hòa vào nhau, ấm áp từ da dẻ rót vào mạch máu rồi chảy đi khắp toàn thân, nhịp tim gia tốc đập thình thịch thình thịch, lỗ chân lông giãn ra, như đám bọt nước bắn tung kia, không hiểu sao lại khiến Kim Seokjin chấn động cả đầu óc.

Nước chảy róc rách trong tiết trời mùa hè này khiến người ta cảm thấy dễ chịu, Jungkook thích ý đạp chân trong nước, vươn người ra sức bơi lội.

Cậu lén nhìn Kim Seokjin theo thói quen, đúng lúc Kim Seokjin cũng đang đánh giá nhìn cậu, anh sửng sốt.

Đây không phải là lần đầu hai người chạm mắt nhau xấu hổ thế này. Kim Seokjin mơ hồ đoán được, Jungkook không rõ vì sao anh lại đặt một cái tên như vậy cho cậu.

Mỗi lần anh gọi "Jungkook", cậu sẽ giống như thú cưng nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, phản ứng theo bản năng.

Ánh nhìn của Jungkook là một loại lấy lòng, cậu muốn quan sát xem anh có giận hay không, cậu có làm gì khiến anh bực hay không.

Jungkook rất ngoan, nhưng Kim Seokjin không quá thích hình thức ở chung cẩn thận như thế này, Jungkook không phải là thú cưng của anh, lại càng không phải kẻ hầu người hạ.

Mình có giải thích thế nào thì Jungkook vẫn không hiểu, Kim Seokjin bỗng cảm thấy phiền lòng, anh nhíu mày, ánh mắt thâm sâu nhìn Jungkook đang cười ngây ngô.

Thấy Kim Seokjin cứ thay đổi sắc mặt xoành xoạch, Jungkook không yên lòng. Mỗi một biểu cảm nhỏ của anh cũng có thể là dấu hiệu cho thấy anh muốn đuổi cậu đi.

Cậu không kìm lòng được bơi về phía đầu dòng, đột nhiên cánh tay bị Kim Seokjin nắm lấy, Jungkook giật mình nhăn nhó, không dám giãy giụa quá mạnh.
  
"Cậu..." Kim Seokjin hít khí một tiếng, cánh tay trơn bóng của Jungkook xuất hiện một mảng đỏ ửng, vừa nhìn đã biết là bị bỏng nắng, "Cậu không biết đau à?"

Bị Kim Seokjin chọt tay vào chỗ bỏng nắng, lúc này Jungkook mới nhận ra, chớp mắt im lặng nhìn. Kim Seokjin nói: "Thôi, không tắm nữa, về bôi thuốc cho cậu."

Dứt lời Kim Seokjin đứng dậy đi lên, cậu cũng lập tức trần truồng thả rông mà chạy lên bờ, Kim Seokjin vui vẻ nói: "Không mặc quần cũng tốt, đỡ phải mặc quần ướt đi về."

Jungkook không hiểu, lặng lẽ lấy khăn lau người.

Quần lót ướt sũng dính vào người quá khó chịu, thấy Jungkook đang cúi đầu mặc quần áo, Kim Seokjin xoay người cởi quần áo. Tuy Jungkook không phải con gái nhưng anh vẫn muốn tránh đi.

Lúc trở về nhà máy, hàng đã được xếp lên xe. Kim Seokjin thoáng nhìn xác nhận không có vấn đề gì mới đi lên, nói với đám công nhân bốc hàng, "Không vượt quá 49 tấn đúng không, nếu quá tải thì đi tìm ông chủ của các cậu mà giải quyết."

Hwacheon tạm thời chưa giới hạn trọng lượng xe được lên đường cao tốc, nhưng xuống đường dưới sẽ bị phạt, quá 1 tấn phạt năm trăm tệ, quá 3 tấn thì không cho xuống khỏi cao tốc.

Đám công nhân bốc vác cười nói: "Anh tới đây mấy lần rồi mà, anh kiểm tra trạm cân là biết, sao lại làm khó nhau được."

Kim Seokjin cười không đáp, cân trong nhà máy sẽ chênh lệch một chút so với trạm cân trên cao tốc, chắc chắn sẽ bị phạt vài lần.

Đang định gọi Jungkook chuẩn bị xuất phát, Kim Seokjin quay đầu thì thấy cậu đang nhanh nhẹn trèo lên thùng hàng, anh kinh hãi, "Làm gì vậy!"

Jungkook thở hổn hển giẫm lên song sắt, chỉ tấm vải bạt gấp gọn đặt trên đó. Kim Seokjin sửng sốt, có lẽ là do ngày đó anh nhặt được Jungkook, cậu thấy anh buộc lại dây giữ vải bạt nên tưởng công nhân chưa phủ bạt buộc dây cho tử tế.

InJe bên kia yêu cầu nghiêm khắc, xe vận tải nhất định phải phủ bạt. Bên Tây Nam thì thoải mái hơn, không có quá nhiều yêu cầu. Xem dự báo thời tiết thì mấy ngày này cũng không lo mưa.

Kim Seok bật cười, không ngờ Jungkook lại tỉ mỉ cẩn thận như thế, anh đứng phía dưới vươn hai tay ra, "Không sao, không cần phủ bạt."

Nhìn thấy vòng tay của Kim Seokjin, Jungkook chần chừ một lát mới nhảy xuống.

Chuyện đầu tiên cần làm sau khi lên xe là bôi thuốc cho Jungkook. Sau khi mọi việc xong xuôi Kim Seokjin mới khởi động xe, chầm chậm lái ra khỏi nhà máy.

Giờ bảo Kim Seokjin thô kệch thì không đúng, trên xe có thêm Jungkook, anh cũng biết nên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt bánh kẹo các loại. Nếu chỉ có mình anh, một thùng mì ăn liền là xong.

Trong lúc dừng ở trạm thu phí chờ lên cao tốc, Kim Seokjin lôi một túi đồ từ trên cái giường mini ra đưa cho Jungkook. Cậu nhìn thì thấy đó là một túi đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ.

Thấy chiếc xe phía trước chuẩn bị ra khỏi trạm thu phí, Kim Seokjin cũng nhanh chóng khởi động xe, hất cằm bảo Jungkook bóc ra mà ăn.

Tranh thủ lúc mới xuất phát, Kim Seokjin muốn hút một điếu, vội vàng tắt điều hòa rồi mở cửa sổ xe, cũng may xe chạy sẽ không thấy nóng lắm, đợi cho mùi khói thuốc tản đi hết anh sẽ đóng cửa.

Bên tai là tiếng Jungkook lục túi đồ ăn vặt loạt xoạt, Kim Seokjin không quản cậu, ngón tay gảy tàn thuốc vào trong cái gạt tàn tự chế.

"Ưm..." Dường như Jungkook không biết chọn cái nào để ăn, muốn hỏi ý kiến Kim Seokjin nhưng không dám quấy rầy anh lái xe, chỉ có thể đánh bạo lấy ra một túi bánh quy.

"Roạt" một tiếng, túi bánh được Jungkook xé mở ra, điếu thuốc trong tay Kim Seokjin cũng sắp cháy hết, anh dụi đầu lọc vào gạt tàn, đột nhiên một chiếc bánh quy xuất hiện trước mắt.

Kim Seokjin kìm lòng không đặng há miệng ra cắn lấy, môi chạm vào ngón tay của Jungkook, lưu lại xúc cảm lạ lùng và mùi khói thuốc nhàn nhạt trên đó.

Sau khi Kim Seokjin ăn xong một cái bánh, Jungkook đưa tiếp cái nữa. Kim Seokjin rụt cổ, anh không thích ăn đồ ngọt, mấy thứ này đều là mua cho Jungkook ăn, vừa rồi thuận miệng mới ăn một cái.

Jungkook hiểu ý anh, cậu nhét bánh quy vào miệng cắn rột rột. Kim Seokjin nghe vậy, cứ có cảm giác mình đang nuôi một bé hamster.

Trong xe quá im lặng, Kim Seokjin mở nhạc lên. Lái xe đường dài buồn chán nên Kim Seokjin hay mở mấy bài hát rồi ngâm nga theo, tâm trạng rất tốt.

Giọng Kim Seokjin lớn, ngũ âm không đầy đủ, nốt cao không tới, nốt trầm không xuống được. Lúc anh gào lên quả thực buồn cười tắt thở, Jungkook nghe mà cười khúc khích không ngừng được.

"Hay không?" Kim Seokjin mặt dày, còn dám tự tin hỏi câu này.

Biết Jungkook không hiểu, Kim Seokjin liếc kính chiếu hậu bên phải, dùng khóe mắt liếc nhìn Jungkook .

Xe chạy 90 cây số trên giờ, làn gió nóng tạt ù ù từ ngoài cửa sổ vào trong khoang xe thổi tung bay mái tóc dài của Jungkook. Có thứ gì đó như khẽ quét lên đầu tim Kim Seokjin , nhột nhột ngứa ngứa.

_______
#르티린

[ Jinkook_KookJin] _ Vợ NhặtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ