10. Trợ lý Diệp và Chu tổng

134 6 4
                                    

Chu Tỏa Tỏa không chỉ quyết định rời Tinh Ngôn mà thậm chí còn muốn rời khỏi ngành bất động sản. Vụ bê bối giữa cô và Diệp Cẩn Ngôn đã được lan truyền rộng rãi trong giới. Sau sự việc "Mỹ nữ cứu anh hùng" này, hiệu suất lan truyền nhanh như vậy sợ rằng vụ bê bối sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Trừ khi họ đến thành phố khác, chỉ cần còn ở lại Thượng Hải, dù là cạnh tranh hay hợp tác đều sẽ không tránh được phải tiếp xúc với Tinh Ngôn. Rồi họ sẽ luôn chìm trong vòng xoáy tin đồn, Diệp Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi mà quan tâm cô ấy, cô không muốn anh phải lo lắng. Cho dù không sợ lời đồn, cũng không cần thiết phải tìm thêm phiền phức.

Cô ấy không giống Nam Tôn và Vương Vĩnh Chính, người học kiến ​​trúc và có lý tưởng. Cô chỉ làm việc để kiếm tiền nhưng thật đáng tiếc những gì cô đã tích lũy được kinh nghiệm trong ngành này.

Cô không biết phải làm gì khác, nhưng gác công việc sang một bên, bây giờ còn một việc quan trọng hơn.
"Tỏa Tỏa, tại sao cô lại mời tôi đến đây? Cô lại còn nói  tôi giấu Diệp tổng." Phạm Kim Cang ngồi trước mặt Tiểu Long Bao mà nuốt nước miếng.

"Phạm Phạm, tôi có chuyện muốn hỏi anh. Anh biết bao nhiêu về con gái của lão Diệp?" Chu Tỏa Tỏa hẹn gặp Phạm Kim Cang để hỏi thăm về Diệp Cẩn Ngôn.

"Hỏi trực tiếp anh ấy đi, tôi không thể nói cho cô biết." Vẻ mặt Phạm Kim Cang có chút bối rối.

"Ồ, chỉ cần nói cho tôi biết thôi! Tôi cần phải biết điều này. Cuộc sống hạnh phúc sau này của tôi và lão Diệp đều phụ thuộc vào anh."

“Mẫn Nhi là con gái của anh ấy, một cô gái rất nội tâm. Sau khi lão Diệp ly hôn, bố mẹ anh ấy đã giúp đỡ chăm sóc cô bé. Khi đó anh ấy bận rộn với công việc, lão Diệp cũng không giỏi bày tỏ tình cảm. Luôn không thân thiết với nhau, sau này lão Diệp đưa cô ấy đi du học, hai năm ở nước ngoài cô ấy đã qua đời. Tôi thực sự không biết anh ấy đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào." Phạm Kim Cang rơi vào ký ức.

"Anh không biết cô ấy chết như thế nào sao?" Tỏa Tỏa nghi ngờ hỏi.

"Anh ấy không nói gì với ai cả. Nhìn anh ấy như vậy tôi cũng không dám hỏi."

Chu Tỏa Tỏa lại gặp rắc rối, cô biết việc cô và con gái anh có cùng ngày sinh vẫn là khúc mắc trong lòng Diệp Cẩn Ngôn. Cô hy vọng có thể đối mặt với sự thật này, nhưng lại sợ chạm vào điều cấm kỵ của Diệp Cẩn Ngôn.

Sau khi tạm biệt Phạm Kim Cang, cô vẫn gọi điện cho Diệp Cẩn Ngôn: “lão Diệp, anh có nhớ ngày mai là ngày gì không?”

"Sinh nhật của em" Nhưng cũng là sinh nhật của Mẫn Nhi. Diệp Cẩn Ngôn đau lòng nghĩ sau này mỗi lần Tỏa Tỏa tổ chức sinh nhật cho mình, anh đều sẽ nhớ tới đây là một cô gái bằng tuổi với con gái mình. Chính anh đã giết chết con gái mình. Đây là ông trời đang trừng phạt anh sao?

"Em muốn cùng anh trải qua thời gian này ở Tư Nam " Cô biết sẽ khiến anh đau lòng, nhưng vấn đề là ở chỗ đó, chạy trốn cũng vô dụng."

"Tỏa Tỏa, anh chưa sẵn sàng, anh sẽ tặng quà sinh nhật cho em, nhưng ngày mai anh thật sự không thể ở bên em. Thực xin lỗi, cho anh thêm chút thời gian được không?" Diệp Cẩn Ngôn vẫn vô thức chống cự.

"Em sẽ đợi anh ở Tư Nam, trừ khi anh không cả đêm về nhà." Tỏa Tỏa cúp điện thoại mà không cho anh cơ hội từ chối.

Chiều hôm sau cô đến Tư Nam, trực tiếp mở cửa bằng mật khẩu và liên lạc với Phạm Kim Cang để yêu cầu giúp việc hôm nay đừng đến. Cô đã không nhìn kỹ nơi này trong những lần đến đây nên hôm nay cô chỉ đi dạo một vòng, cô thầm nghĩ  "Anh ấy sống một mình như vậy chắc là rất cô đơn"

Hôm nay  Diệp Cẩn Ngôn ở công ty mất tập trung, vì anh đã quyết định ở bên Tỏa Tỏa nên đây là điều anh phải vượt qua.

Khi anh vào nhà, Tỏa Tỏa đang ở trong phòng khách chờ anh, đã lâu như vậy rồi anh không có cảm giác được ai đó chờ khi đi làm về.

"Anh về rồi, đi thay quần áo vào bếp giúp em." Tỏa Tỏa mỉm cười nhìn anh rồi quay người đi vào bếp.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn tủ quần áo trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy thiếu quần áo, mặc áo sơ mi đi nấu ăn đã không phù hợp, đồ thể thao lại càng không phù hợp, việc mặc đồ ngủ lại càng quá không phù hợp.

Cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc áo phông đen trong tủ mà anh thậm chí còn không nhớ mình đã mua nó khi nào. Anh mặc nó với quần jean rồi đi vào bếp.

"Anh đứng ở chỗ đó làm gì? Giúp em cắt cái này, anh cắt rau củ có giỏi không?"

Diệp Cẩn Ngôn vẻ mặt có chút mơ hồ, "A? Được. . . " Lúc còn trẻ anh không biết nấu ăn, về sau khởi nghiệp càng khó có thời gian học nấu. Anh cầm dao bĩu môi nhìn đồ ăn.
Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh, không khỏi bật cười: "Hahaha, sao anh lại dễ thương như vậy!"

Cô lấy con dao từ tay anh và chỉ cho anh: "Chỉ cần cắt thành từng khúc lớn như này, rất đơn giản, đừng cứa vào tay anh."

Diệp Cẩn Ngôn đã bị quản lý ngay từ khi bước vào bếp và anh không có thời gian để lo lắng về những chuyện khác.

Mỳ tươi ngâm chua, thịt cua và trứng, các loại rau xào, cuối cùng hai bát mì. Hai người ngồi vào bàn lấy hai chiếc bánh nhỏ ra.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy một chiếc bánh có viết tên Mẫn Nhi trên đó rồi nhìn Tỏa Tỏa trong lòng trào lên nhiều cảm xúc khác nhau.

"Một cái bánh là cho Mẫn nhi, lát nữa anh có thể giúp cô ấy ăn. Em không biết xấu hổ,  em muốn cùng cô ấy tổ chức sinh nhật." Tỏa Tỏa có chút bất an khi nói, không biết Diệp Cẩn Ngôn có chấp nhận được hay không .

Diệp Cẩn Ngôn biết ý tốt của Suosuo nên anh vỗ nhẹ vào tay cô và nói: "Được."

"Mì ăn với rau cũng không hợp, nhưng không còn cách nào khác, hai người cũng không ăn được nhiều, em chỉ làm một phần nhỏ." Tỏa Tỏa cố ý nóichuyện, hy vọng có thể tiếp tục thu hút sự chú ý của Diệp Cẩn Ngôn.

Diệp Cẩn Ngôn cũng hợp tác với cô. Anh không muốn cô không vui trong ngày sinh nhật của mình vì lý do riêng của anh.

Cuối cùng, Tỏa Tỏa đã ước nguyện rồi thổi nến trên chiếc bánh và giục anh ăn một miếng. Sau khi ăn xong Tỏa Tỏa đẩy vào bếp, bắt anh rửa bát.

Diệp Cẩn Ngôn rửa bát xong quay lại thở dài: "Từ hôm nay lúc về đến nhà đến giờ, em đã ra lệnh  cho anh đủ điều.  Chu tổng, em coi anh làm trợ lý à?"

"Miễn cưỡng một chút, nhưng không dễ sử dụng lắm!" Tỏa Tỏa làm điệu bộ như không hài lòng "Vậy trợ lý Diệp, anh có thể cùng em đi dạo được không? Khu vực này về đêm rất đẹp, em cũng chưa từng nhìn thấy." ."

"Anh nghe lời em, Chu tổng của anh" Diệp Cẩn Ngôn cũng muốn đi dạo để thư giãn.​



Truy quang ( theo đuổi ánh sáng ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ