15. VÌ EM LO CHO CHỊ

117 11 0
                                    

Đã nói nghề bốc vác cũng như bao nghề, không phải cứ đâm chém nhau như đám giang hồ thực sự, chỉ là bên khu hải sản của Toàn Đen hay sang đây kiếm chuyện, giành việc với khu nông sản của Thanh Thủy, nên thỉnh thoảng xảy ra vài vụ đánh nhau. Chưa kể mấy vụ đánh nhau lặt vặt vì mấy chuyện cỏn con nữa.

Giống như tối nay vậy, đám thằng Toàn Đen xong việc sớm, kéo nhau đi nhậu ở gần chợ nông sản, trông ra đám Thanh Thủy làm việc, anh ta rít một hơi thuốc rồi rủa :

- Mẹ nó, việc làm ổn định, còn kiếm đâu ra con nhỏ ngon hết sức.

Anh ta lại nhớ tới cơ thể yêu nghiệt của Ngọc Thảo mấy hôm trước, bỏ lỡ thiệt tiếc vô cùng. Anh ta cùng đàn em uống được dăm ba chai rượu, liền đi xộc vào chợ.

- Ê....

Thanh Thủy đang ngồi nghỉ để chuẩn bị về nhà, nghe tiếng gọi liền ngước lên dòm anh ta. Lại muốn gây sự ? Đã bảo chỗ ai nấy làm mà, chỉ là việc làm kiếm cơm, sao cứ kiếm chuyện với nhau hoài vậy ?

- Nhường cho tao con nhỏ hồi bữa, tao nhường lại cho mày mối thu tiền bảo kê ở chợ (....)

- Không, tao không làm việc đó, tao chỉ khuân vác ở đây. - Cô thở nhẹ, thu tiền bảo kê chính là hành vi cưỡng đoạt tài sản, vào tù chẳng chơi, cô không làm. Chỉ muốn làm ăn lương thiện.

- Chỉ là gái thôi mà. - Toàn Đen đưa tay chạm vào vai cô cười cười.

- Đó là người tao yêu. Cút ra. - Cô gạc tay anh ta ra, đừng có mà hòng đụng tới nàng.

Anh ta bị quê, nhìn cô hầm hầm. - Mẹ, thứ dân nghèo khổ mà trèo cao, yêu với chả đương, gái thì chơi xong rồi bỏ, yêu đương con mẹ gì.

- MÀY IM.

Cô tiến tới nắm lấy cổ áo anh ta, liền bị đàn em của anh ta kéo ra, đám đàn em bên cô cũng xông ra.

Minh Kiên xông ra, cười khinh khỉnh :

- Lại là đám chó dại này, sao cứ qua đây gây chuyện nhỉ ?

- ** **, mày nói ai ?

* Bốp * - Một cú đá mạnh vào bụng Minh Kiên, lập tức ngay sau đó, thêm một cú vào lưng.

Thanh Thủy xắn tay áo, rút con dao ra, bắt đầu nhắm vào bả vai anh ta mà chém tới, làm tay áo anh ta rách một mảng lớn.

Anh ta bám vào bả vai cô, bấm vào, thấy cô nhăn lên, nên biết cô chắc chắn bị thương ở đó, liền bấm thêm một cái, bóp mạnh vào khiến chỗ đó tứa máu.

Hai bên lao ra như cơn lốc, gậy gộc, dao được dùng như vũ khí, bên nào cũng hăng máu như thú dữ.

Đến khi bọn chúng thấy bóng dáng cửa an ninh, mới tản ra mà trốn.

Minh Kiên đỡ cô ngồi ở một gốc cây, ngó ra, sau khi thấy an ninh đã đi khỏi, mới dìu cô bước ra, nhìn vết thương của cô.

- Tao đưa mày tới bệnh viện.

- Không cần. - Cô gạc ra, nàng thấy lại trách móc thì khổ, đã hứa sẽ không đánh nhau rồi.

Cover |Ranh Giới| [Thuỷ Thảo]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ