CHƯƠNG 21

93 9 0
                                    

Tuyền Duệ bắt đầu viết những sở thích của mình.

Vì Khuê Bân nói phải chi tiết và tỉ mỉ nên Tuyền Duệ không khỏi nghiêm túc hẳn lên.

Món ăn không thích: sữa chua đặc, hành, cà rốt, hành tây, cần tây, gan tiết của bất cứ loài động vật nào...

Cậu viết xong những thứ này liền nghe Khuê Bân ở phía đối diện chầm chậm nói một câu: "Em khá kén ăn."

Tuyền Duệ cười cười, không nói gì.

Kế tiếp là những món cậu thích ăn.

Cái này khá là dễ điền, Tuyền Duệ không đặc biệt thích món gì, chỉ để ý hương vị chung chung thôi.

Tuyền Duệ viết lên mặt giấy "món ngon, ngọt".

Loài vật yêu thích: mèo con.

Loài vật không thích: nhện.

Tuyền Duệ: giày, xem đấu bóng, chơi game (tất cả đều không thường xuyên).

...

Điền xong, kiểm tra một lần rồi suy nghĩ cẩn thận thêm lần nữa đến khi cảm thấy không có vấn đề gì, Tuyền Duệ mới trả giấy lại cho Khuê Bân.

Tuyền Duệ: "Thầy Kim, thầy xem được chưa ạ?"

Thầy Kim nâng mắt nhìn Tuyền Duệ, không ngờ lại phối hợp với cậu: "Tôi kiểm tra một chút, trò ngồi trước đi."

Tuyền Duệ ngoan ngoãn: "Vâng thưa thầy."

Thầy Kim kiểm tra rất chậm, chậm đến mức khiến Tuyền Duệ cảm thấy hoài nghi, có phải mình đã sai chỗ nào không.

Cậu mím môi, đặt cằm lên cánh tay đang khoanh trên bàn chờ đợi, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.

Một lát sau, cuối cùng Khuê Bân cũng có động tĩnh. Anh đặt tờ giấy xuống bàn, hơi cúi đầu đối diện với ánh mắt của Tuyền Duệ, nói: "Được rồi."

Tuyền Duệ cười rộ lên: "Vâng thưa thầy."

Khuê Bân bị sự nhập vai của Tuyền Duệ chọc cười, cũng mỉm cười theo.

Anh có vẻ không định rời đi, cũng không giống như còn bận việc, lại cầm tờ giấy kia lên từ từ nghiên cứu kỹ hơn. Tuyền Duệ cũng ở lại chờ anh.

Quả nhiên, vài giây sau, Khuê Bân chợt hỏi: "Em thích giày?"

Tuyền Duệ gật đầu: "Vâng, hơi thích, nhưng không cuồng."

Khuê Bân gật đầu, ra vẻ muốn tìm hiểu kỹ hơn: "Là giày chơi bóng hả?"

Tuyền Duệ: "Đúng ạ."

Khuê Bân rất tò mò: "Thích kiểu gì? Sưu tập sao?"

"Vâng."

"Không thấy em mang tới đây."

Tuyền Duệ giải thích: "Trong nhà không có chỗ để tủ đựng giày, em cũng ít đi nên không chuyển tới."

Khuê Bân như có điều suy nghĩ: "Gần ban công dưới tầng một có phòng để đồ nhưng chưa dùng vào việc gì, em có hứng thú không? Có thể sửa lại thành phòng cho em để giày."

Tuyền Duệ kinh ngạc đến mức ngồi thẳng dậy.

Buổi tối, lúc giúp Thái Lai chọn phòng nghỉ, cậu đã lượn qua mấy gian phòng ở tầng dưới, gần ban công đúng là có phòng trống, bên trong đặt vài cái giá, ngoài ra chẳng để gì khác.

"Nhưng phòng kia rất lớn, em không có nhiều giày đến vậy." Tuyền Duệ xấu hổ kể ra số giày chơi bóng mà mình đang có: "Chắc chỉ khoảng hai mươi, ba mươi đôi thôi."

Khuê Bân trực tiếp hỏi: "Sau này không mua nữa à?"

Tuyền Duệ: "Có ạ."

Khuê Bân thoáng nhướng mày, vẻ mặt như muốn nói: thế chẳng phải là được rồi sao.

Ngay lập tức, tâm trạng của Tuyền Duệ trở nên hết sức tốt đẹp. Cậu nhớ tới chuyện Khuê Bân bảo sẽ mua thảm trải sàn trong phòng khách vào tối nay, khi ấy Thái Lai đã làm động tác bị bắn xuyên tim.

Hiện giờ cậu cũng rất muốn làm động tác này.

Hôm nay đúng là cậu đã bị Khuê Bân bắn trúng tim suốt cả một ngày rồi.

Khuê Bân thật sự là... Vô cùng, nghiêm túc, tiến hành, hôn nhân nha.

Tuyền Duệ vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy may mắn.

May mắn là cậu đã gặp Khuê Bân và được Khuê Bân chọn.

Cậu nghĩ, nếu chọn người khác, chắc chắn anh cũng sẽ nghiêm túc như thế này.

Cho nên bất kể đối tượng được chọn có phải Tuyền Duệ hay không, chỉ cần là chồng của Khuê Bân thì trăm phần trăm sẽ được anh đối xử tốt.

Ể, tự ghen với bản thân, cảm giác sao lại kỳ quái vậy ta?

Tuyền Duệ sợ mình cười quá rõ ràng nên hơi cúi đầu, ra sức ổn định nội tâm, thu lại nét cười bên khóe miệng.

Cậu ngẩng đầu lên, nói với Khuê Bân: "Cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo với tôi." Khuê Bân chẳng để ý lắm, lại hỏi Tuyền Duệ: "Đổi thành kho giày mới cần có thiết kế thích hợp, em làm trong ngành hẳn cũng quen chuyên gia bên mảng nội thật đúng không?"

Tuyền Duệ gật đầu: "Vâng."

Khuê Bân lại nói: "Việc này tự em quyết định đi."

Tuyền Duệ vui vẻ: "Được ạ."

Chuyên gia chuyên giếc cái gì, sửa một gian phòng thành kho để giày quá đơn giản, Tuyền Duệ có thể tự thiết kế được.

Khuê Bân nói vậy, ngụ ý chính là bảo Tuyền Duệ tự thu xếp.

Mình thích thế nào thì bố trí như thế, chẳng phải rất tốt hay sao.

Ra khỏi phòng sách, tâm hồn Tuyền Duệ vẫn đang lơ lửng trên chín tầng mây.

[CHUYỂN VER - GYURICKY] BẤT CẨN KẾT HÔN VỚI GIẤM TINH RỒINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ