1.8. Trò chơi

28 2 0
                                    

Quảng trường thành phố vào giờ khuya không có nhiều người. Vòi phun nước lắp ngầm dưới đất bắt đầu phun lên mấy tia nước xanh đỏ vô nghĩa, chẳng còn ai hớn hở đứng nhìn. Gió từ bờ sông thổi vào lồng lộng, Johnny Suh đút tay vào túi quần nhàn nhã bước, Mingyu lại bước từng bước nặng nề.

"Chuyện bọn họ nói nghe lố bịch vô cùng."

"Lố bịch, nhưng lại là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Cậu tin không? Cây ngay không sợ chết đứng, nhưng là không sợ chết chứ không phải là sẽ không chết."

"Jeon Wonwoo sẽ không."

Johnny đưa tay lùa vào đám tóc rối, bật cười.

"Cái đó chỉ là ý chí của cậu thôi."

"Anh phải làm gì đó chứ?"

Johnny lắc đầu. Mingyu so vai vì gió, hắn nhăn mũi ngửi mùi cồn bốc ra từ áo cậu, cởi chiếc áo vest của mình đưa cho Mingyu.

"Nói là công ty tôi rất mạnh, nhưng bên kia là liên kết năm công ty có máu mặt và tôi chắc rằng có cả cảnh sát và chính quyền. Dù sao cậu cũng nên tự hào, Jeon Wonwoo của cậu chỉ là một con người bé nhỏ nhưng lại để nhiều người xúm vào đạp đổ như thế, chứng tỏ anh ta đã sống một đời thành công."

Thành công?

Mingyu đẩy chiếc áo về phía Johnny, bức bối nghĩ muốn lao vào trong mấy tia nước phun ra lấp loáng. Ba năm, bảy năm, những con số tù tội, và rồi Mingyu cay đắng thừa nhận, bọn họ nói rất đúng. Nhà tù lớn nhất là nhà tù lương tâm của Wonwoo, anh sẽ không thể thoát ra nếu chẳng may làm tổn hại đến một mạng người. Jeon Wonwoo sẽ không thể đứng thẳng thêm nữa, cũng không thể lại mỉm cười kiêu ngạo như cách đây vài tiếng đồng hồ.

"Tôi sẽ nói với anh ấy."

"Để làm gì?"

"Để anh ấy biết mà tránh đi."

Johnny Suh không mặc vào chiếc áo bị Mingyu từ chối. Hắn ôm chiếc áo ngang cánh tay, vừa cười vừa lắc đầu.

"Hợp đồng chúng tôi đã kí ngay từ khi tòa nhà này được xây xong. Dù chưa chốt bản vẽ cùng phương án thi công, nhưng mọi chuyện đã được thỏa thuận đâu vào đấy."

"Hơn nữa, Kim Mingyu, chắc chắn cậu không phải là một kẻ ngây thơ đúng không? Căn nguyên vấn đề không nằm ở chỗ những người kia, mà nằm ở Jeon Wonwoo. Chừng nào anh ta còn đứng thẳng, chừng đó còn có người muốn đạp anh ta xuống. Thế giới này không giống như phim ảnh để mà cái ác bị tiêu diệt đâu. Cái ác luôn là cái tồn tại sau cùng."

Mingyu biết chứ, làm sao cậu lại không biết được. Thế giới này vốn không công bằng. Có những kẻ chăm chăm đạp người khác xuống để đi lên, những mầm cây cố gắng đứng thẳng hoặc bị uốn cong hoặc sống trong mối nguy bị bẻ gãy. Rất hiếm kẻ có thể lớn mạnh và trong sạch cùng một lúc. Giống như Johnny Suh, hắn bây giờ là một kẻ nắm trong tay mọi thứ và có năng lực điều khiển trò chơi, nhưng hắn sẽ không bao giờ chỉ đứng về phía người ngay thẳng. Một người nhỏ bé như Mingyu hay Wonwoo đều không thể đi ngược chiều cơn gió mà không gặp thương tích, việc duy nhất bọn họ có thể làm là thích nghi với thế giới mà thôi. Đó là cách thế giới xoay vần, thế giới đạp lên ước mơ và nỗ lực của hàng tỉ con người, rồi chọn ra vài con người may mắn hoàn thành được ước mơ đứng lên cầm trịch xã hội.

Meanie - Hành tinh đi lạc - Đêm mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ