"Bao nhiêu năm về sau
Như mây trời trôi lạc
Những bước chân vội vàng
Cái siết tay dần nhạt."
(*)
Jeon Wonwoo nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ ngẩng mặt lên nhìn Kim Mingyu được nữa.
Những vết thương đã qua tưởng như là chí mạng, hóa ra so với một đòn cuối cùng này thì thành ra chẳng là gì. Mà có phải là cuối cùng không hay còn thứ gì anh chưa được biết? Hàng trăm thứ cảm xúc cùng ập đến một lúc, Wonwoo không thể nói gì hơn và cũng không muốn nghe Mingyu nói gì. Mingyu không sai, cậu hi sinh quá nhiều đến nỗi một câu trách móc Wonwoo cũng thấy rằng mình không có quyền nói. Rồi sau này làm sao anh còn có thể nhặt lên cây bút để vẽ một công trình khác? Cảm giác chán nản ngập đầy trong từng tế bào một, nếu tiếp tục thì bản thân không muốn, nếu bỏ đi thì sẽ thành coi nhẹ những hi sinh của Mingyu. Wonwoo không chờ Mingyutrả lời vì sao lại có thể làm như thế, anh ngay lập tức bỏ ra khỏi xưởng.
Mingyu buông bút vẽ xuống đuổi theo Wonwoo. Anh đã say rồi, tâm trạng lại không hề ổn định. Nếu như lúc này để Wonwoo một mình lái xe trên đường không chừng sẽ nguy hiểm không chỉ cho anh. Mingyu chạy vụt ra khi Wonwoo đã đi đến bụi hoa hồng trước cửa, cậu nắm cổ tay anh lại nói vội vàng:
"Anh ở lại đi, đừng lái xe bây giờ."
Wonwoo không nhìn đến Mingyu. Anh vẫn hướng mặt về phía mấy bậc thang, dùng bàn tay không bị Mingyu nắm lấy gỡ mấy ngón tay của cậu ra rồi chua chát nói:
"Yên tâm, anh không chết được."
Còn phải sống để trả nợ em, dù chắc chắn sẽ không bao giờ trả nổi.Wonwoo đã đi rồi, Mingyu vẫn còn ngồi ngay trước cửa. cậu nhìn mấy bậc thang im lìm mà mới hôm qua Wonwoo còn cười nói bước lên đó, đột nhiên nhận thức được rằng lại một lần nữa hai người lại đứng trước nguy cơ bỏ lỡ nhau. Đưa tay lần trong túi ra chiếc điện thoại, Mingyu gọi điện cho Johnny Suh. Dường như Johnny đoán được rằng Mingyu sẽ gọi, giọng hắn ồn ào vui vẻ.
"Sao? Đã gặp Jeon Wonwoo chưa?"
Mingyu gào lên trong điện thoại:
"Johnny! Anh bảo tôi không được nói cho Wonwoo biết, vì sao cuối cùng tự anh lại nói?"
"Tôi không rảnh nói, muốn hỏi gì thì tìm gặp Park Minhee."
Mingyu ngửa đầu cười bất lực. Park Minhee lần này quả nhiên thông minh hẳn so với những lần tự mình hại mình trước đó. Chọn rất đúng thời điểm để kể cho Wonwoo, không phải là trước đây khi anh vẫn còn dùng dằng không chịu dứt, không phải là sau này khi tâm lý của Wonwoo trở lại bình thường. Người khác sẽ trách Wonwoo rằng Mingyu đã hi sinh cho anh như vậy, anh đương nhiên phải biết ơn quý trọng, sao lại có thể giận dỗi gì ở đây. Nhưng Mingyu thì quá biết Wonwoo thất vọng như thế nào. Chỉ riêng việc Mingyu tự mình rời đi rồi chịu cực khổ ở nước ngoài anh còn không chịu nổi mà tự trách chính bản thân mình, việc này với Wonwoo là quá sức chịu đựng.
Wonwoo biến mất sáu ngày liền. Đúng nghĩa biến mất, Mingyu không thể tìm thấy anh ở bất cứ nơi nào trong thành phố. Chưa kịp gọi điện lên công ty thì Seungcheol đã gọi tới hỏi vì sao không thấy Wonwoo đi làm, gọi điện cho Wonwoo thì chuông đổ liên tục nhưng anh không nhấc máy. Wonwoo không thể gặp chuyện gì được, Mingyu chắc chắn điều đó. Đến một giai đoạn nào đó, người thương gặp chuyện thì người ta dù không biết cũng có thể cảm nhận được bằng giác quan thứ sáu của mình. Anh chỉ là đang không muốn xuất hiện mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Meanie - Hành tinh đi lạc - Đêm mưa
Fanfiction"Tôi sẽ đứng giữa phố phường đông đúc, với nụ cười lơ đãng hiếm hoi. Và đợi em đến lúc kịp hoàng hôn." Fic gốc của tác giả downpour0721 Thật ra mình thấy WonMin hơn là MinWon, nhưng mà mình đã nói trong Ngày Nắng là tính cách nhân vật để thế này rất...