Chap 3

557 69 6
                                    

Cậu ở nhà anh khó khăn ăn một bữa cơm, không dám nhìn vào anh, chỉ lặng lẽ ngồi ăn, thỉnh thoảng nói chuyện với ông bà Park hai ba câu. Cậu còn được gặp em trai của Park Jae-hyuk, thực sự là cậu bị shock, giống anh trai y đúc, từ tính cách đến khuôn mặt.

"Em ăn thử món này đi, rất ngon đó." Kim Kwang-hee có lòng tốt gắp cho nó miếng thịt, nhưng nhận lại được chỉ là khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, tiếng cảm ơn cũng không có.

"Cái thằng bé này, mọi khi đâu có ít nói vậy đâu, cháu đừng để ý nhé, nó hẳn là đang cãi nhau với bạn gái nên khó ở ấy mà." Bà Park cười giải thích.

"Không sao đâu ạ" Kim Kwang-hee cũng có thể hiểu được, anh em nhà này thật giống nhau, cậu đã quen với lạnh nhạt rồi, thế này chưa là gì so với Park Jae-hyuk đâu.

"Con không có bạn gái, ai thèm để ý mấy thứ tầm thường đó chứ." Park Ji-min bực mình nói, nó ghét nhất mấy cô gái cứ thích lượn lờ quanh mình suốt ngày, quá phiền.

"Được rồi, mau ăn đi" Ông Park khẽ nói, quay sang tiếp tục uống với ông bạn già. Hai người cứ anh một chén tôi một chén, kết quả là hôm ấy hai người say khướt, đến tận tối muộn, cậu không biết làm gì, đành phải ngủ lại.

"Vậy thì bé Kwang-hee à, con ngủ chung phòng với Jae-hyukie nha?" Bà rất thích Kim Kwang-hee, hai đứa mà yêu nhau có phải tốt không, bà luôn mong có đứa con ngoan hiền lại dễ thương như vậy. Ngay từ khi chúng nó còn bé tí, bà đã chấm Kim Kwang-hee làm con dâu rồi.

"Dạ con ngủ ở phòng khách cũng được ạ." Kim Kwang-hee vội nói, còn lén nhìn Park Jae-hyuk một cái, làm sao dám ở chung một phòng với Park Jae-hyuk cơ chứ.

"Sao lại thế được, ai lại để khách ngủ ở phòng khách chứ?" Bà vội nói, phải cho hai đứa ở chung, củi khô lửa cháy mới được.

"Nhà mình có phòng cho khách mà mẹ." Anh ngắn gọn nói, phòng cho khách thì đầy ra, tại sao cứ phải phòng anh làm gì.

"Phòng cho khách lâu không dọn, bụi bặm như thế, sao mà ở được."

"Còn phòng của Ji-min mà" Park Jae-hyuk vẫn không chùn bước.

"Sao có thể ở chung? Ji-min nó đang tuổi phát triển, cần không gian riêng tư nữa chứ."

"Con có thể ngủ ở phòng khách được mà, không sao đâu ạ." Cậu không muốn anh thấy mình phiền phức, hẳn anh đã rất ghét cậu rồi.

"Vậy con có thể ngủ với bác cũng được." Bà Park tung ra đòn cuối cùng.

"Cậu nằm đất, tôi nằm giường, ngủ đừng có mà gây ra tiếng ồn đấy." Anh bực mình đứng dậy lên phòng.

"Tớ..có thể ngủ phòng khách cuzng được mà." Kim Kwang-hee thật sự rất sợ ánh mắt kia của anh, nó làm trái tim cậu quặn lại đau lắm, ánh mắt của sự chán ghét, như nhìn một cái gì đó rất phiền vậy.

"Tôi không muốn nói lại một câu đến hai lần đâu." Anh đi đến cầu thang rồi dừng chân nói, sau đó đi lên phòng, chính là không cho cậu cơ hội từ chối.
Đêm đó cậu thật khó khăn vượt qua, nghĩ đến cậu cùng anh ngủ chung phòng, mặc dù anh nằm giường, cậu nằm đất, nhưng là vẫn gần gũi, nghe tiếng anh thở nhẹ nhàng làm cậu hồi hộp. Có lẽ tình cảm này sâu nặng hơn cậu nghĩ.

[Ruler - Rascal] Mối tình đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ