Tầng Lớp Ký Ức 4

48 5 0
                                    

Editor: Criara_Chanh

Tác giả: Sfhgj

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả.

Link bản gốc: https://archiveofourown.org/works/57467203/chapters/146207257#workskin

Couple: Hayato Suo & Sakura Haruka

-----

Văn án: Sakura gặp một cơn ác mộng và cuối cùng cũng kể cho Suo. [Suo nhận ra Sakura đã gầy đi nhiều như thế nào (chỉ rõ ràng đến cuối)]

Ghi chú: Đây là chương có nhiều nỗi đau nhất. Tôi gần như đã khóc.

-----

Chương 4: Một phần của câu chuyện

Suo không thể không mỉm cười khi anh quan sát Sakura, đang ngủ say trên tàu, đầu tựa vào vai anh. Cái lắc lư nhẹ nhàng của toa tàu không làm xáo trộn vẻ bình yên đã lắng đọng trên khuôn mặt anh. Suo biết rằng khi họ quay trở lại những con phố đông đúc của Makochi, vẻ yên tĩnh này sẽ bị phá vỡ. Nhưng hiện tại, anh trân trọng khoảnh khắc hiếm hoi này khi bạn trai của mình không hề cảnh giác.

Với sự khéo léo của một người chiến đấu dày dặn kinh nghiệm, Suo nhẹ nhàng bế Sakura theo kiểu bế công chúa, đôi tay mạnh mẽ của anh nâng đỡ cơ thể mảnh mai một cách dễ dàng. Anh bước ra khỏi tàu, những âm thanh thì thầm của hành khách đêm khuya tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng cho hành trình im lặng của họ. Ánh đèn neon của thành phố tô màu buổi đêm bằng những màu sắc rực rỡ, tạo ra cái bóng dài sau họ khi di chuyển. Không khí mát lạnh của buổi tối chạm vào da họ, trái ngược rõ rệt với cái ấm áp bên trong tàu.

Cân nặng của Sakura nhẹ đến bất ngờ, như thể anh đang bế một chiếc lông vũ chứ không phải một con người. Suo dễ dàng di chuyển khỏi ga tàu đông đúc như thể đã làm điều này nhiều lần trước đó.

Đường đi đến nhà của Sakura rất yên tĩnh, những con phố lát đá cuội lạo xạo dưới chân khi chúng len lỏi qua khu phố cổ kính. Các tòa nhà cao và sát nhau, nhưng kẻ hở khoảng trống giữa chúng tràn ngập mùi hương của những quầy hàng thức ăn đêm và tiếng cười xa xa vọng lại qua từng con hẻm.

Khi vào căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng, hai người cởi giày ra, âm thanh của vải trượt trên sàn gỗ tạo nên một giai điệu dễ chịu. Phòng khách khá đơn giản, nhưng ánh sáng từ đèn đường bên ngoài chiếu lên những đồ đạc giản dị tạo hơi ấm cho căn phòng. Suo nhẹ nhàng đặt Sakura lên futon, hơi thở của cậu sâu và đều, những căng thẳng từ các việc trong ngày cuối cùng cũng lắng xuống.

Với một tiếng thở dài dịu nhẹ, Sakura quay người lại, tay cậu tìm kiếm hơi ấm từ cơ thể Suo. Cậu cuộn vào người Suo, khớp với anh như một mảnh ghép đã thất lạc và sau tất cả tìm được nơi thuộc về của mình. Lồng ngực Suo là một bức tường vững chắc nhưng lại an ủi, nhịp đập đều đặn từ trái tim anh là một bài hát ru hứa hẹn che chở và thuộc về nhau. Suo vòng tay quanh Sakura, ôm chặt cậu, tay anh nhẹ nhàng lướt qua vải áo sơ mi mềm mại của Sakura, cảm nhận đường nét của xương sườn và nhiệt độ qua làn da cậu.

Họ ngủ như thế, quấn lấy nhau trong điệu nhảy thầm lặng của niềm tin và mong manh, cho đến khi ánh sáng ban mai của Chủ nhật bắt đầu len lỏi qua những tấm rèm. Âm thanh của thành phố dần lớn hơn, tiếng xe cộ ầm ầm xa xa và tiếng chim hót ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Suo cựa mình, mắt mở ra khi nhìn thấy khuôn mặt yên bình của Sakura, nét mặt ngái ngủ khiến trái tim anh ngập trào yêu thương.

[WIND BREAKER NII SATORU] NHỮNG MẨU CHUYỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ