Chương 85

9 1 0
                                    


Sau khi nói câu này, Tiêu Chiến mới nhận ra là mình không đúng, rất bất lịch sự và bệnh hoạn. Cùng cậu lên cái gì chứ? Cậu là biến thái sao?

Tiêu Chiến vội vàng rụt tay về, còn luôn miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Tôi nói linh tinh thôi, ngại quá."

Rượu không thể làm mặt cậu đỏ, nhưng lời xin lỗi này thì có thể. Mà rượu vào, Tiêu Chiến liền biến thành một con cá vàng, ký ức gần như phai nhạt sau bảy giây đồng hồ. Cho nên ngay khoảnh khắc nói xong lời xin lỗi, cậu đã quên mình vừa nói gì, đương nhiên cũng quên tại sao mình lại áy náy.

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Có phải cậu vừa uống rượu không?"

Không ngờ khi nghe được câu hỏi này, Tiêu Chiến lại trở nên tỉnh táo. Cậu nhìn hai chiếc ly trên mặt bàn, ra sức gật đầu: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, đầu hơi choáng, chắc là do uống rượu rồi." Dứt lời, cậu hơi nghiêng đầu, ảo não nói: "Tôi cũng không biết mình đang làm gì hay nói gì nữa."

Vương Nhất Bác khẳng định: "Cậu say rồi."

Tiêu Chiến gật đầu mấy cái liền, "ừm" một tiếng thể hiện sự tán thành rồi lập tức ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Tôi vừa nói gì với anh ấy nhỉ?"

Nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một lát, Vương Nhất Bác hỏi: "Quên rồi à?"

Tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt cậu vô cùng thản nhiên, đúng kiểu không hề nhớ gì cả: "Quên rồi."

Vương Nhất Bác: "Không nói gì hết."

Tiêu Chiến gật đầu: "Ồ vậy hả?" Cảm thấy mình đang quấy rầy người ta, cậu lại mở miệng: "Ngại quá đi."

Thản nhiên "ừ" một tiếng, Vương Nhất Bác đứng dậy, nói: "Không có gì thì tôi đi trước đây."

"Ấy ấy ấy, không được." Tiêu Chiến cuống đến mức vươn tay nắm chặt tay anh: "Anh không được đi."

Vương Nhất Bác kéo tay áo, nhưng lại chẳng thể kéo ra. Ngay khi định dùng thêm sức, anh chợt trông thấy vẻ mặt của người nọ. Cảm xúc trên gương mặt ấy như rất luyến tiếc, rất ấm ức, lại như rất muốn giữ anh ở lại. Lực kéo trên tay Vương Nhất Bác dần biến mất, cuối cùng, anh lại ngồi xuống chiếc ghế mà mình vừa đứng lên.

Chờ anh ngồi xong, Tiêu Chiến mới buông tay ra, cười ngốc. Có lẽ vì sợ Vương Nhất Bác lại bỏ đi lần nữa nên cậu cố tìm đề tài: "Tôi mời anh uống rượu nhé, đúng, mời anh uống rượu." Đột nhiên cậu rất có tinh thần, chỉ vào chiếc ly trên bàn, hăng hái giới thiệu: "Tôi nói anh nghe, rượu ở đây khó uống lắm, đã đắng lại còn cay nữa, khó nuốt cực kỳ, nhất định anh phải thử một lần!"

Vương Nhất Bác đột nhiên nở nụ cười, hỏi: "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Anh xem, tôi đã uống hai ly rồi."

Ánh mắt cậu hết sức chân thành và tha thiết, trong nháy mắt, Vương Nhất Bác liền nhớ đến rất nhiều người. Bọn họ cũng từng dùng ánh mắt tương tự để giới thiệu với anh về các hạng mục kinh doanh hoặc dự án đầu tư của mình. Trong ấn tượng của anh, sau ánh mắt này chính là sự tự tin cùng mong muốn và cả hy vọng. Người khác hy vọng anh có thể tiếp thu ý kiến của mình, triển khai hợp tác với mình. Nhưng người trước mặt...

"Được, tôi đi gọi." Vương Nhất Bác nói.

Điều mà người này mong đợi, có lẽ chỉ là Vương Nhất Bác cũng nếm thử loại rượu kia, sau đó đưa ra quan điểm tương đồng với cậu: Khó uống, đắng, cay.

Thật là thú vị.

Một lát sau, Vương Nhất Bác đã gọi xong đồ uống và đi ra khỏi quán bar. Khi anh ngồi xuống một lần nữa, Tiêu Chiến liền nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi lâu thật là lâu.

Trong khoảng thời gian có thể coi là lâu ấy, Tiêu Chiến đã lần lượt trải qua một loạt vấn đề: Người này là ai? Đẹp trai vậy ta? Sao anh ấy lại ngồi bên cạnh mình? Ngồi luôn ở đấy rồi à? Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?

Nghĩ xong, Tiêu Chiến liền tươi cười với Vương Nhất Bác. Cân nhắc giây lát, cậu lại cất tiếng hỏi: "Anh gì ơi, anh thuộc dòng họ nào thế?"

Vương Nhất Bác: "Không có dòng họ nào, họ Vương, Vương trong nước Vương."

Tiêu Chiến bỗng cười rộ lên: "Anh bảo có trùng hợp không, tôi họ Tiêu, Tiêu trong nước Tiêu."

Vương Nhất Bác thản nhiên "ừ" một tiếng.

Lại cười hì hì thêm chút nữa, Tiêu Chiến chỉ vào chiếc ly đã rỗng không trên mặt bàn: "Có duyên đến vậy, để tôi mời anh uống rượu đi."

Vương Nhất Bác: "..."

Lúc này anh không khỏi lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu?"

Tiêu Chiến để hai chiếc ly sát lại cạnh nhau: "Bằng này này."

Vương Nhất Bác hít một hơi: "Sức uống kém vậy?"

Vì quán bar vắng khách nên đồ uống Vương Nhất Bác gọi được đưa tới rất nhanh. Nhìn chiếc ly giống hệt, màu rượu giống hệt, hoa quả trang trí cũng giống hệt của mình, Tiêu Chiến lập tức tỏ ra kinh ngạc.

"Sao anh lại gọi cái này?" Tiêu Chiến nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác, còn liếc nhân viên phục vụ đã đi xa một cái: "Cái này khó uống lắm."

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến tiếp tục: "Sao anh không hỏi tôi, có phải anh thấy trên menu viết nó là thức uống được đề cử không? Lừa đảo đấy!"

Vương Nhất Bác không đáp mà hỏi lại cậu: "Khó uống sao cậu còn uống tận hai ly?"

Lắc đầu, cậu nói: "Tôi cũng không biết, uống một hồi, tự nhiên thấy hết hai ly rồi."

Sau đó, trước ánh mắt nóng rực đầy chăm chú của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cúi đầu, uống một ngụm rượu.

Tiêu Chiến: "Thế nào?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đúng là khó uống."

Và còn rất mạnh nữa.

Tiêu Chiến vỗ tay: "Đúng không! Khó uống lắm đúng không!"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng vậy." Tuy nói thế, anh vẫn uống thêm một ngụm nữa rồi mới đặt ly xuống.

Có lẽ nhận ra cậu Tiêu đây đã say bí tỉ và quên sạch mọi thứ rồi, nên anh không có ý định nấn ná ở quán bar thêm nữa. Rút khăn giấy lau tay, anh nói tạm biệt với đối phương rồi lập tức đứng lên. Nhưng cậu Tiêu vừa nói đã quên này lại dùng cách cũ để kéo anh ở lại.

Vẫn là vẻ mặt đầy tiếc nuối ấy... Lịch sử lại lặp lại rồi.

Nhưng lần này, Tiêu Chiến còn chưa nói gì, Vương Nhất Bác đã tự ngồi xuống, hỏi: "Sao vậy?"

Người nọ liếm môi, như đang cố nghĩ phải như thế nào mới có thể giữ anh ở lại nơi này.

"Tôi, ợ, mấy giờ rồi?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác: "Mười một giờ."

Bỗng nhiên, Tiêu Chiến nghĩ ra một biện pháp: "Tôi uống rượu, khi nãy tôi lái xe tới, giờ tôi không về nhà được."

Phân tích lời nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tỏ vẻ chẳng biết phải làm sao: "Tôi cũng uống rượu, không lái xe được."

Tiêu Chiến "ồ" một tiếng đầy mất mát.

Vương Nhất Bác lại nói: "Tôi có thể giúp cậu gọi một chiếc xe."

Tiếng "ồ" của Tiêu Chiến lại mang thêm nhiều mất mát hơn, cậu không khỏi cúi thấp đầu xuống.

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt của cậu: "Sao vậy? Không hài lòng à?"

Anh vừa hỏi thế, Tiêu Chiến lập tức tìm được nguyên nhân khiến mình không vui, gật đầu: "Đúng, tôi không hài lòng."

Vương Nhất Bác liền hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ra vẻ xấu hổ nhưng lại không kìm nén được: "Anh gọi xe rồi đưa tôi về đi."

Hai người nhìn nhau khoảng ba giây đồng hồ, sau đó Vương Nhất Bác thỏa hiệp.

Gần đây Tiểu Trần đang xin nghỉ phép, thế nên anh gọi điện cho Hứa Kính, báo địa chỉ rồi bảo đối phương lập tức đến đây.

Thấy anh cúp máy, Tiêu Chiến liền gật đầu đầy khách sáo, nói: "Cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác: "Cậu khách sáo rồi."

Trong lúc chờ Hứa Kính đến, Vương Nhất Bác uống nốt ly rượu của mình. Còn lí do vì sao anh lại uống loại rượu này, chính anh cũng không lý giải được.

Tóm lại, mỗi lần nhìn cậu Tiêu rồi thu hồi tầm mắt, anh sẽ uống một ngụm rượu theo bản năng, sau đó mới cảm thấy rượu này khó uống. Cứ thế, mọi thứ diễn ra như một vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại.

Khoảng hai mươi phút sau, xe của Hứa Kính chậm rãi chạy tới.

Vương Nhất Bác nói một câu với người bên cạnh rồi đứng dậy. Nhưng sau đó anh phát hiện, áo mình lại đang bị kéo. Tiêu Chiến không dám tóm nhiều, như sợ anh nhận ra nên cậu chỉ tóm một góc vạt áo phía sau lưng anh, nhưng lại tóm rất chặt như sợ anh chạy mất.

"Xe đến rồi sao?" Tiêu Chiến cũng đứng lên.

Vương Nhất Bác kéo vạt áo nhưng vẫn không ra, nên anh dứt khoát không kéo nữa, nói: "Ừ, xe đến rồi."

Tiêu Chiến nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn: "Anh nhất định phải đưa tôi về nhà an toàn nhé."

Vương Nhất Bác: "Được."

Bất Cẩn Kết HônWhere stories live. Discover now