Nhưng rất nhanh sau đó, họ bắt đầu nhìn thấy xác rắn trên đường, ban đầu chỉ là một, hai cái.
Nhưng khi càng đi về phía Đông Nam, xác rắn trên mặt đất, trên ngọn cây ngày càng nhiều.
Cuối cùng, thậm chí họ chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy, nhấc chân là đá phải, hầu như mọi bước chân đều dẫm trên con rắn.
Cảm giác tồi tệ khiến người ta cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu mà chịu đựng.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó thứ này buồn nôn quá."
Lão Hầu nhịn không được thầm mắng một tiếng.
Sắc mặt nhiều người tái nhợt, nước chua dâng lên trong cổ họng.
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày lẩm bẩm nói: "Tại sao đều chết hết?"
Nhìn bên ngoài của những con rắn này không có vết thương nào cả, có lẽ tất cả đều chết đột ngột không rõ nguyên nhân.
Giống như mạng sống đi tới cuối mà không hề báo trước vậy.
Lúc này, A Hữu bất ngờ ngồi xổm xuống, rút dao găm phía sau eo ra, dùng đầu nhọn rạch xác một con rắn.
Cái xác rất dễ dàng bị rạch ra, lộ ra bên trong, chỉ thấy xương, không thấy máu thịt.
Ngũ Hạ Cửu thấy thế khẽ "ồ" một tiếng.
A Hữu lại rạch liên tiếp ba xác rắn khác bên cạnh, bên trong đều là như thế, một chút máu thịt cũng không thấy.
Giáo sư Triệu, Đào Bân, A Mao và những người khác mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Sao những con rắn này lại chết một cách kỳ lạ như vậy?Hơn nữa nhìn dáng vẻ từng con đều là chết một cách không thể giải thích được...
A Hữu đứng lên, cất dao găm nói: "Tất cả các con rắn ở đây đều chết theo một kiểu giống nhau, và tất cả đầu đều hướng về phía Đông Nam, hướng đuôi là nơi lúc chúng ta vừa đến."
Có vẻ như những con rắn này đều chết trên đường rút lui sau cơn mưa đó không lâu, thậm chí còn không giãy giụa.
Có lẽ khi chúng đang bò về phía trước, đột nhiên mất đi sức sống.
Sau khi A Hữu nói xong, không ít người ý thức được điểm này, nhất thời sắc mặt trở nên không ổn.
Giữa núi rừng vừa lúc có gió thổi qua, những giọt nước trên cành lá bị thổi trong nháy mắt tăng tốc rơi xuống —— âm thanh "rào rào" vang vọng bên tai.
Gió lại thổi qua quần áo vốn đã ướt sũng của họ, thoáng chốc tăng thêm chút cảm giác mát lạnh khiến người ta phải rùng mình.
Sắc mặt A Mao tái nhợt khó coi, run rẩy liên tiếp hai lần, cậu ấy đưa tay quấn chặt cổ áo, cơ thể co rúm lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh tỏa ra từ đáy lòng...
Cậu ấy chạm vào trán, vẫn tốt, không nóng.
Cũng không thể bị bệnh, A Mao thầm nghĩ.
"Cũng quỷ dị quá rồi." Sắc mặt Vũ Yến trắng bệch nói.
Mặc dù cô là một hành khách cũ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô trải qua một Xa Hạ Thế Giới có độ rủi ro cao, nỗi sợ hãi và bất an trong lòng cũng không kém ai.
Ít nhất, cô chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này.
Nhưng có quỷ dị hơn nữa cũng không thể dừng bước.
Mọi người dẫm lên thân rắn bước về phía trước, không biết đã tiếp tục đi được bao lâu, xác rắn bắt đầu giảm dần, cuối cùng từ từ biến mất.
Đối với việc này, họ ít nhiều đều thở phào nhẹ nhõm.
Dường như vì luôn đi theo hướng xác rắn, Ngũ Hạ Cửu mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ phía xa xa rừng núi.
Cậu hỏi: "Có phải sắp đến con đường nước kia không?"Giáo sư Triệu cúi đầu xem bản đồ, ngay sau đó giọng điệu vui vẻ nói: "Đúng vậy, sắp tới rồi! Có lẽ ở ngay phía trước, chúng ta cần đi qua khu rừng này trước."
![](https://img.wattpad.com/cover/374990828-288-k658645.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại |Vô Hạn Lưu|
HorreurNgay lúc sắp chết, Ngũ Hạ Cửu bỗng chốc bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, trở thành một hành khách sắp bước lên con đường không rõ điểm cuối. Mỗi hành khách trên tàu đều có mười ba điểm dừng. Muốn sống, chỉ có thể...