8. Tỉnh mộng

324 43 10
                                    

Đối mặt với người mà mình đã yêu say đắm, ngày nhớ đêm mong, Minh Phúc bình thản đến không ngờ. Trần Khải ngược lại tỏ ra rất phấn khởi. Gã nắm lấy tay cậu, dịu dàng vuốt ve bàn tay trắng đến trong suốt.

"Sao lại gầy thế này? Em không chăm lo cho bản thân tốt sao?"

Bình thường nghe lời quan tâm ân cần như vậy của gã, Minh Phúc ắt hẳn sẽ hạnh phúc đến phát điên, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy đắng chát. Gã chắc đã quên, cách đây không lâu đã lạnh lùng vứt bỏ cậu như thế nào.

"Không sao cả, sau này anh sẽ chăm sóc em. Anh đã xin Thánh thượng ban hôn cho hai chúng ta rồi"

Minh Phúc nghe thấy vậy liền trợn trừng mắt, giật tay ra khỏi tay Trần Khải, quyết tuyệt nói.

"Tôi không muốn!"

"Tại sao em lại không muốn?" Trần Khải khó tin hỏi lại "Không phải em rất yêu anh sao? Anh đã hứa khi nào trở về sẽ hỏi cưới em, em đã đồng ý rồi mà"

"Vậy lúc anh thành thân với người con gái khác, lúc anh đuổi tôi đi, lúc anh để cho bọn cầm thú kia làm nhục tôi, lúc anh gọi tôi là tiện nhân, anh có nghĩ đến tình yêu của tôi không? Có nghĩ tới ước hẹn của chính mình không?"

"Phúc, nghe anh giải thích" Trần Khải gấp gáp tiến tới, giơ tay muốn ôm lấy người kia, nhưng cậu lùi lại, lạnh lùng nhìn gã, trong tay gã chỉ là một mảng trống không.

"Những kẻ ở Túy Tiên lâu hôm ấy không phải anh đưa tới, là bọn chúng bắt chước chữ viết của anh để lừa em. Anh cưới con gái của Lại bộ thượng thư là để theo dõi ý đồ tạo phản của lão. Anh xua đuổi em, cũng chỉ vì muốn bảo vệ em mà thôi"

Trần Khải buông thõng hai tay, bờ vai xuôi xuống đầy vẻ bi ai, gã kể lại cho Minh Phúc mọi việc, từ mối thù toàn gia bị diệt, đến nỗi khổ tâm khi phải làm gián điệp, ánh mắt ưu thương của gã không ngừng nhìn cậu, giọng nói cũng nghẹn ngào.

"Anh là thân bất do kỉ, em hãy tha thứ cho anh được không?"

Minh Phúc thở dài "Tôi không trách anh"

Trần Khải mừng rỡ "Vậy chúng ta..."

"Chúng ta không thể tiếp tục" Minh Phúc trực tiếp đánh nát niềm vui trong chớp nhoáng của gã.

"Tại sao? Em cũng đã thấy, những việc anh làm đều là do có nỗi khổ riêng..."

"Vì anh có nỗi khổ riêng nên tổn thương tôi phải chịu là xứng đáng?" Minh Phúc nhìn gã bằng ánh mắt bình thản lãnh đạm khiến Trần Khải sợ đến ngây người, ngọn lửa ái tình luôn cháy trong mắt cậu đã tắt mất rồi. Thà cậu đánh chửi gã, khóc lóc trách cứ gã còn hơn như một khúc gỗ đứng đây, giọng nói đều đều xa cách.

"Tôi hiểu, chữ Trung, chữ Hiếu rất nặng, nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ làm như vậy. Thế nên, tôi không có tư cách gì mà trách cứ anh. Anh là một nam nhân có chí khí, sau này ắt sẽ gặp chân ái"

"Chân ái của anh chính là em" Trần Khải gào lên.

Minh Phúc lắc đầu "Khi anh quyết định lên kinh ứng thí, chẳng phải anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ vĩnh viễn mất tôi sao? Nay mọi việc an ổn, lại muốn tôi trở về bên anh? Tiếc là tôi không thể đứng đó đợi anh mãi. Tình của tôi dành cho anh đã cạn rồi"

[Mèo x Hải ly] Chạy theo tia nắng gặp được bóng râmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ