Tòa thánh đường ấy nằm ở một mảnh đất biệt lập cách Phố Cổ khoảng mười lăm phút đi bộ, người đến xưng tội phải đi dọc theo bờ hồ, gửi lại xe ở một trạm xăng chỉ có duy nhất một ông cụ trông coi và băng xuyên qua con đường đất của một cánh đồng hoa hướng dương để đến được cái tòa công trình bằng đá lạnh lẽo khô cằn ấy. Trông nó chẳng ăn nhập gì với những gam màu ấm nóng hừng lên xung quanh mình, tựa như một thực tại xù xì nhô ra khỏi bức tranh đầy mơ mộng. Ông cụ bán xăng nói, xưa kia nơi này vốn là một thị trấn, là nơi sản sinh ra nhiều linh mục đáng kính nhất cho đất nước này, chính giữa thị trấn là một giáo đường được dựng nên từ đá xám, lợp ngói vằn, xa về phía bờ hồ là tòa dưỡng viện giáo đồ.
Nhưng sau tất cả, u buồn là thứ di sản duy nhất được truyền từ đời này sang đời khác trên mảnh đất này, cùng một tòa thánh đường được phục dựng lại, cố gắng bắt chước dáng vẻ của tàn tích xưa cũ một cách đầy vụng về.
Taurus dựng chiếc xe đạp công cộng lại ngay ngắn trước trạm, bắt đầu chuyến hành hương ngắn thường nhật của mình về phía nhà thờ. Mùa này, hoa hướng dương vẫn chưa nở, cả cánh đồng chỉ rặt một sắc xanh rì của những chồi cây, cùng chút nắng vàng nhạt điểm xuyết trên lá để tưởng nhớ về những mùa hoa cũ. Cậu bước đi trên con đường đất nhỏ chậm rãi và thành kính như một đan sĩ đang bước vào bóng tối của giờ kinh nguyện, cố tìm kiếm tiếng chuông xa xôi nào đó mà ông đã từng một lần đề cập với cậu trong quá khứ. Khi ấy Taurus mới chỉ mười ba tuổi, và nơi này vẫn hẵng còn là một đồng hoang mọc đầy cỏ dại cao đến nửa người.
"Con có nghe thấy tiếng chuông không?" Người đan sĩ áo đen nắm chặt lấy tay cậu, ánh mắt xa xăm dõi về phía tòa thánh đường mới được sửa chữa xong cách đó không lâu, dù vậy vẫn không thể dứt mình ra khỏi cái u hoài buồn bã mà quá khứ đã để lại bên trong nó.
"Thưa không, con chỉ nghe thấy tiếng chim chóc, và tiếng xào xạc của cỏ cây."
"Con hãy thử đứng lặng một chút, rồi tiếng chuông sẽ vọng về từng hồi."
Taurus không dám nói gì, cậu nhớ mình đã đứng lặng ờ đó thật lâu, lâu đến nỗi mười phút cũng tưởng như sắp hóa thành một đời.
"Thưa, con thực sự không nghe thấy tiếng chuông nào cả."
Nếu như ngay cả khi đã đạt đến đỉnh cao của tĩnh lặng rồi mà vẫn không thể nghe thấy, thì tức là tiếng chuông đã không thể đi vào tần số cảm nhận của con. Người đan sĩ đã nói như vậy, và cũng từ ngày đó trở đi, không bao giờ ông còn nói với cậu về những tiếng chuông, những buổi lễ tụng, ông không bao giờ còn nói gì với cậu nữa, ông để cậu lại một mình trên cánh đồng hoa hướng dương, mãi mãi ngắm nhìn tòa tháp đã không còn chuông của giáo đường mà chẳng bao giờ tìm được cái âm vọng xa xăm mà ông đã từng gieo vào đầu cậu đó.
Nhiều năm sau này, người đan sĩ đã không còn là một đan sĩ, ông đã rời khỏi đan viện vì không còn giữ được sự vô ngã của mình dưới chân Thiên Chúa, ông chuyển đến ẩn cư tại tòa thánh đường vừa được xây mới lại từ bãi tàn tích cũ sau thế chiến, và tiếp tục sống cuộc đời khổ hạnh của mình trong sự thinh lặng tuyệt đối. Còn Taurus, cậu vẫn cứ quanh quẩn trong cái mùa hè năm mười ba tuổi ấy, tìm mãi tiếng chuông mà mình đã chẳng thể nghe thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(12cs|bl) Những chân trời đã mất
General FictionRồi một ngày kia, khi em nhìn lại Chỉ còn thấy một chân trời đã mất Cảm ơn @hjameshoang đã tài trợ ảnh bìa cho mình