Chương 5

398 53 0
                                    

mặt trời lên cao, chiếu rọi vài tia nắng ấm áp như những đứa trẻ tinh nghịch đang len lỏi chạy nhảy qua khung cửa sổ bị che khuất bởi chiếc rèm xám xịt. bên trong căn phòng ấy bừa bộn, vương vãi những chai rượu cùng vỏ lon bia rỗng tuếch khắp sàn nhà, cũng có vài mẩu giấy bị vò nát vứt ra đó cùng một thân ảnh đang mệt mỏi gục xuống bên mép giường.

mặc cho mảng ánh sáng nhàn nhạt ấy đang chiếu nhẹ lên người nhưng cũng không thể lay động được hoàng đức duy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. chưa được bao lâu cửa phòng liền bị mở ra, một cô gái mò mẫm trong bóng tối đi vào phòng, đến bên rèm cửa rồi kéo mạnh, ánh ban mai lập tức tràn ngập khắp phòng, từ từ hiện ra sự bừa bội mà chủ nhân của nó gây nên. đức duy nheo mắt, cáu kỉnh định mắng mỏ cái người xấu số dám phá hoại giấc ngủ mới chớm của hắn.

"mẹ kiếp, ai dám phá...c-chị."

"sao đây? sáng rồi, không định dậy ăn sáng với chị?"

nắng sớm chiếu qua cửa, hiện ra trọn vẹn ngũ quan người con gái đang đứng bên cạnh hoàng đức duy, trùng hợp sao là cô gái trong bức ảnh hắn đưa cho quang anh hôm đó và là cô gái mà đức duy bảo quang anh phải bất chấp cứu về. định xong xuôi sẽ giải thích mọi chuyện với quang anh rằng là hắn không phải trẻ mồ côi, hắn cũng có gia đình, người này là chị gái hắn tên hoàng ngọc my. hắn và chị chỉ mới nhận nhau không lâu thôi nhưng trong lúc thuộc hạ đang đưa chị về có đi qua căn cứ bang Q liền bị chúng đột kích và bắt chị đi. mọi lời nói được hắn soạn sẵn đến thuộc lòng chuẩn bị đợi quang anh cùng chị hắn về sẽ nói chuyện cùng nhau, ai mà ngờ quang anh của hắn vậy mà biệt tăm biệt tích đã được một tháng nay.

"em không ăn đâu, chị xuống ăn trước đi."

nói rồi hắn leo lên giường, thu mình về phía đối diện, tránh đi ánh nắng mặt trời gay gắt đang rọi xuống căn phòng.

"cha mẹ nuôi em về rồi đó, họ đang dưới phòng khách."

"cha mẹ về rồi? họ biết chuyện quang anh rồi sao..?"

đức duy có chút sợ, là cha nuôi giao bang phái cũng như giao quang anh cho hắn, kêu hắn phải bảo vệ tốt mọi thứ. mẹ nuôi lại rất thích quang anh, lúc nào đi chơi về cũng mang cho quang anh hàng đống thứ quà rồi quay sang trách mắng hắn rằng sao quang anh lại gầy rồi, mất má bánh bao đi rồi, đen đi rồi mà trong khi nấu cơm hắn nấu, nhiệm vụ lớn hay bé đều là hắn đi, quang anh bị đánh hắn sẽ lập tức đi trả thù, đâu có để mất miếng thịt nào đâu chứ mà mẹ nuôi mắng hắn như vậy. mà mỗi lúc đức duy bị mẹ nuôi trách móc quang anh đều sẽ ngồi cười rõ xinh, chưa kịp để mẹ nuôi mắng xong đã quay ra xin mẹ đừng nói hắn nữa rồi. đấy, lại nhớ quang anh đây mà.

hắn mãi vẫn chưa tìm được quang anh, một tháng trôi qua trong vô vọng. đức duy chính là không biết đối diện với cha mẹ nuôi như nào. hôm đó là hắn để anh đi, là hắn đến chậm không kịp cứu anh, là hắn đã san bằng cả bang Q nhưng vẫn chẳng rõ tung tích anh ở đâu. cha mẹ nuôi giao cho hắn trọng trách to lớn ấy nhưng hắn lại thất bại vì để mất anh. hắn có ngàn lời giải thích cũng khó chối cãi.

"hoàng đức duy, mới một tháng mà em đã mất hi vọng như vậy sao? sống phải thấy người, chết phải thấy xác. đây là đang mất tích, em tỉnh táo lại rồi đi tìm tiếp cho chị. em không tìm chính là muốn từ bỏ quang anh rồi đúng không? còn giờ vệ sinh cá nhân đi rồi xuống giải thích rõ cho cha mẹ nuôi em."

caprhy ♡ hiểu lầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ