Chương 4

441 52 4
                                    

tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, thứ đập vào mắt quang anh đầu tiên là trần nhà thạch cao trắng sáng cùng mùi thuốc sát trùng nồng nặc bao quanh căn phòng. đầu anh quấn một dải băng trắng, phía trên lông mày có vết thương còn hơi rỉ máu, có lẽ do lúc đó chúng đáp anh xuống đất đã bị va đập mạnh. khẽ cựa người muốn ngồi dậy mà vết đâm vùng bụng ngay lập tức nhói lên khiến anh đau đớn vô cùng, đành chịu thua từ bỏ ý định mà nằm yên. muốn lên tiếng gọi xem có ai không đến giúp một chút, quang anh mới phát hiện cổ họng mình khô khan tựa sa mạc, chỉ có thể bập bẹ vài tiếng ư a không rõ ràng. cả người anh đều rất yếu, đến nhấc cánh tay lên cũng phải dùng hết sức lắm mới làm được. vết thương nặng nhất là ở bụng và sau đầu, khắp người anh đều có những vết bầm hoặc không thì là vết dao cứa. trước khi thả anh xuống chúng nó vẫn còn có thể đánh anh được đến mức vậy.

nhưng chỗ này lạ quá, quang anh thấy mình cũng lạ. rốt cuộc anh là ai? sao anh lại ở đây? đây là nơi nào? càng cố nghĩ cơn đau đầu liền ập đến, anh thấy nhức nhối, định đưa tay lên ra sức gõ vào nơi phát ra những cơn đau liền bị lực tay mạnh hơn một chút kéo cản lại. quang anh ngước lên nhìn, là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hoà, ước chừng tầm 40-50 tuổi nhưng nơi khoé mắt lại không có lấy một vết chân chim hiện hữu. sâu trong đôi mắt người phụ nữ anh có thể nhìn ra được sự lo lắng, quan tâm khiến ai cũng sẽ bị mềm lòng. quang anh cảm nhận được sự thương yêu từ đôi mắt ấy, chính xác hơn có lẽ là của người mẹ dành cho đứa con mình.

"..cô...là ai...?"

"cháu tỉnh rồi sao? tốt quá rồi, tỉnh dậy là tốt. ta với chồng hôm đó đi làm về thấy cháu nằm trước nhà chúng ta, người đầy máu và vết thương liền đưa cháu đến bệnh viện. may là kịp, chậm một chút nữa là cháu không xong rồi."

người phụ nữ cười hiền từ, nhẹ xoa đầu anh như một lời chúc bình an cũng như giải tỏa được sự lo lắng những ngày anh chưa tỉnh.

"..cảm..ơn...hai người..ạ..."

"đừng khách sáo. à cháu có nhớ mình tên là gì không? nhà cháu ở đâu? điện thoại cháu hôm đó bị đập nát nên chúng ta quả thật không biết gọi ai."

nhẹ lắc đầu, quang anh không biết bây giờ mình quả thực là ai, mình đang ở đâu và đã có chuyện gì khiến anh ra nông nỗi này.

"bác sĩ nói không sai mà, cháu bị mất trí nhớ thật rồi."

"..mất..trí nhớ...?"

"bác sĩ nói đầu cháu bị va đập mạnh dẫn đến tổn thương nên mất trí nhớ, vùng bụng có vết dao đâm, đã phẫu thuật khâu lại rồi, người cháu còn mấy vết bầm tím chắc nay mai sẽ khỏi nhanh thôi."

người phụ nữ trung niên nhìn anh đầy xót xa, một cậu nhóc trắng trẻo xinh yêu như này sao có thể bị đánh đến mức vậy chứ? kẻ nào mà lại ác độc đến thế? đang mải suy nghĩ cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, trên tay ông có một chiếc cặp lồng sắt cùng một túi trái cây mới mua từ siêu thị. có lẽ đây là chồng của người phụ nữ này đi, hai người họ trông thật hiền hậu và tốt bụng, quang anh nghĩ vậy.

"đã tỉnh rồi sao? cháu có thấy đau ở đâu không?"

người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh người phụ nữ, cất giọng nhẹ nhàng hỏi han anh.

caprhy ♡ hiểu lầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ