Chương 22

1.4K 52 0
                                    


-------oOo--------

- Xin lỗi, tại chị mà em phải chịu thiệt thòi. Chị không bảo vệ được cho em, xin lỗi... xin lỗi em ,Orm àh...


Ôm lấy Orm Kornnaphat khi cánh cửa phòng vừa khép lại, LingLing cảm thấy những gì mình gây ra thật sự đã làm Orm Kornnaphat phải hứng chịu những điều không đáng có. Cái tát vừa rồi... Orm Kornnaphat chưa bao giờ bị đối xử như thế, LingLing đã để việc đó xảy ra trước mắt mình.

- Em không sao.


Orm Kornnaphat nở một nụ cười và đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên má LingLing. LingLing khóc...

- Sao lại đi theo em?

- Chị sợ em sẽ đi như hôm qua. Không ngờ... sao em không nói cho chị biết?

- Nói thì liệu chị có để em đi không?


Lắc đầu, chắn chắc LingLing sẽ không để Orm Kornnaphat đến gặp Yaya, LingLing biết người cần phải đối mặt với Yaya phải là chính bản thân mình chứ không phải là Orm Kornnaphat.

- Có đau không?

- Có, nhưng là ở đây, không phải ở đó...


Cầm lấy bàn tay Orm Kornnaphat đang đặt trên má mình, nơi vừa bị Yaya tát, LingLing đặt tay Orm Kornnaphat lên ngực trái của mình... tim LingLing còn đau nhiều hơn thế nữa khi đã làm lỗi với Orm Kornnaphat.

- Em cũng vậy, nó thật sự rất đau...


Rút tay mình ra khỏi tay LingLing, Orm Kornnaphat quay lưng đi và tiến lại chiếc bàn, đưa tay kéo ngăn tủ và lấy ra một tờ giấy... LingLing nghĩ mình biết đó là gì... Orm Kornnaphat vẫn chưa từ bỏ ý định ly hôn dù LingLing đã cố hết sức để níu giữ...

- Lá đơn này...

- Thật sự phải như thế sao Orm?

- Lingling...

- Em sẽ tốt hơn nếu chúng ta ly hôn phải không?

- ...

- Có lẽ đây là cách tốt nhất để em không phải buồn, phải đau vì chị nữa...


LingLing cầm lấy là đơn trên tay Orm Kornnaphat, lần này LingLing sẽ không xé nó nữa... chẳng phải yêu một người là muốn người đó được hạnh phúc sao? LingLing không chắc Orm Kornnaphat sẽ hạnh phúc sau khi ly hôn nhưng có thể Orm Kornnaphat sẽ cảm thấy thoải mái hơn, đỡ ngột ngạt, đỡ bị LingLing làm phiền, đỡ dính líu đến những phiền phức mà LingLing đã gây ra... buông tay...

- Chị sẽ không làm em phải khó xử nữa Orm àh... Chị xin lỗi vì tất cả...


Ôm chặt lấy Orm Kornnaphat một lần nữa trước khi LingLing cầm trên tay mình cây bút để ký vào lá đơn, LingLing đã không thể chai lì như lời Engfa đã căn dặn...


----oOo-----


"Yaya, mình muốn gặp cậu!"

"Yaya, cậu đang ở đâu? Gọi lại cho mình gấp"

"Cậu không sao chứ? Trả lời mình đi Yaya!!"

LingLing không thể liên lạc được với Yaya kể từ sau cuộc gặp gỡ của ba người, Yaya dường như bốc hơi khỏi BangKok. Điều đó làm LingLing cảm thấy lo lắng, có phải LingLing đã quá đáng với người bạn thân của mình? Không phải Yaya đã làm điều gì đó dại dột vì những lời LingLing đã nói chứ? LingLing không biết, không thể xác định được điều gì, một con số 0 về Yaya...

-Chị Engfa, liệu Yaya cậu ấy...


Đối diện với Engfa, LingLing thật sự không dám nói ra điều mình đang nghĩ...

- Chị không biết, rất có thể... nhưng không phải như thế này sẽ tốt hơn cho em sao? Đỡ phải đau đầu.

- Có lẽ em đã hơi nặng lời với cậu ấy... Em thật sự quá đáng lắm có phải không chị?

- Um, nếu chị là Yaya chị cũng không chịu nỗi đâu, chị sẽ tìm một nơi thật cao, trên cầu chẳng hạn và nghĩ vu vơ một số chuyện...

- Em không nên tát cậu ấy, em sai rồi.

- Em đã thấy ân hận và muốn chọn Yaya sao??

- Chị!!!!!! Không phải!!! Em chỉ cũng muốn xin lỗi vì đã làm cậu ấy bị tổn thương...

- Đồ ngốc Lingling!!


Engfa đột nhiên bật cười và điều đó làm LingLing cảm thấy khó nghĩ khi LingLing đang thật sự rất lo lắng, đây không phải là lúc có thể đùa giỡn bất cứ chuyện gì.

- Sao chị lại nói thế?

- Thì bởi vì em ngốc, có thế mà cũng hỏi.

- Em không giỡn đâu, em nghĩ mình nên đi tìm Yaya một lần nữa, có lẽ em đã bỏ sót một vài chỗ cũng nên.


Không chần chừ, LingLing đứng phắt dậy và với tay lấy chiếc áo khoác để chuẩn bị ra ngoài, Engfa chỉ ngồi nhìn và đợi cho đến khi LingLing mặc xong áo mới chịu lên tiếng.

- Sang Pháp mà tìm, có thể em sẽ gặp Yaya ở đó.


Engfa lại làm LingLing khó nghĩ thêm một lần nữa, có lẽ Engfa đã biết điều gì đó nhưng lại đang cố tình trêu chọc LingLing.

- Pháp? Chị, không phải chị đã gặp Yaya chứ?

- Không.

- Vậy chị chỉ nói giỡn thôi sao?

- Không.

- Vậy là sao? đừng đùa nữa mà chị.

- Chị không gặp Yaya mà là Yaya chủ động gặp chị.

- Có khác nhau sao?? Vậy cậu ấy đã nói gì? Sao cậu ấy không gặp em chứ?

- Gặp em để làm gì? Để em lại tát thêm một cái khi em biết rõ sự thật sao?

- Sự thật gì?

- Sự thật là...

- Là sao hả chị? Chị bắt đầu thích đùa giỡn từ khi nào vậy?

- Thì là đêm đó giữa hai đứa chẳng xảy ra việc gì cả.

Mặc dù rất muốn tin đó là sự thật nhưng LingLing vẫn còn nhớ rõ sáng hôm đó khi thức dậy Yaya đã nằm cạnh bên mình và không hề mặc quần áo...

- Đúng là nó đã sắp xảy ra nhưng đồ ngốc say mèm như em đã lăn ra ngủ và kết quả thì như chị đã nói chẳng có gì xảy ra cả, những gì mà em nhìn thấy khi tỉnh dậy chỉ là do Yaya bày ra thôi.

- Có thật không chị????????????? Yaya đã nói như thế thật sao?????????



LingLing gần như nhảy xổ vào người Engfa vì mừng rỡ, trong cái rủi vẫn còn có cái may...

- Um, Yaya đã thừa nhận tất cả. Vì việc làm đó nên đã không dám gặp lại em.

- Vậy nên cậu ấy quyết định sang Pháp sao?

- Giờ thì em có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi đấy.

- Thật ra cậu ấy không cần phải đi xa như thế.

- Chẳng lẽ em muốn Yaya tiếp tục ở lại đây sao? Dù gì đi nữa thì chị vẫn cho đó là một quyết định đúng đắn, mừng vì con bé đã nhận ra được việc mình làm là sai.

- Em cũng có một phần lỗi trong đó...

- Thôi nhận lỗi về mình đi đồ ngốc thay vào đó sao em không nhanh chóng về và nói việc này cho Orm Kornnaphat biết để bỏ ngay cái đơn ly hôn đi.

- Không cần thiết nữa...

[LingOrm] They Got Married! END (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ