Ác mộng

487 29 1
                                    

- A... Đừng... Đừng bật nó nữa.. Tắt nó đi..- Hùng Huỳnh cầu xin con người trước mặt, em không thể nào chịu nổi nữa đâu

- Ỏ, mày muốn dừng lại ư. Đâu có được đâu chó con, chả phải lúc sáng tao đã dặn dò mày phải ngoan ngoãn rồi à. Nhưng mày không nghe lời tao, dám làm ồn dám chạy trốn , vậy nên xin lỗi nhé tao không còn cách nào khác ngoài việc phạt mày thôi- Hắn lắc đầu từ chối, làm trái lời hắn mà còn muốn xin tha thứ, đúng là như một trò đùa

Hùng Huỳnh bắt đầu cảm thấy hắn ta quả thực là một tên biến thái rồi, sao không giết em quách cho nhanh, hay bán em cho bọn buôn bán nội tạng còn được ối tiền, đằng này giữ em lại hành hạ em bằng cái sở thích quái đảng này chứ

Lần này tên bắt cóc phạt em theo một kiểu khác, hắn quyết định không cho thuốc vào người em nữa. Một phần vì thuốc cũng khá là tốn tiền, phần còn lại vì hắn cũng đọc sách báo nên cũng biết, nếu cho em dùng quá nhiều sẽ tăng khả năng em tử vong, mà em chết rồi thì hắn đâu có đạt được mục đích đâu. Vậy nên hôm nay hắn sẽ chơi với em nhẹ nhàng một chút

Sau khi đã kiểm tra lại hệ thống cửa hắn sai hai tên vệ sĩ đặt em lên chiếc ghế giữa phòng. Chân em bị dìm vào thùng nước lạnh ngắt đã được chuẩn bị sẵn, hai tay được nối với thiết bị đặc biệt, có dòng điện chạy qua( nội tâm tác giả : nhà thằng này làm ở công ti điện lực hay gì mà dư điện thế). Và một thằng ngu cũng biết rằng nước dẫn điện rất tốt ( trừ nước tinh khiết ) nên cơ thể em cứ thế mà run bần bật liên tục

- Ngồi ở đây mà tận hưởng đi nhé chó con, đừng làm bẩn sàn nhà của tao đấy- Ý của hắn là nếu như em dám đạp đổ chậu nước, hắn sẽ còn tàn nhẫn hơn nữa

- Đừng đi... Làm ơn... Thả tao ra..- Em run rẩy nói nhưng đổi lại chỉ là tiếng đóng cửa vô tình của hắn

Hùng Huỳnh hối hận rồi, biết thế em không thèm chạy trốn làm gì để hắn tức giận. Biết thế em cứ nằm im thin thít đợi hắn cho lành, biết thế ban đầu mỏ em không hỗn hào với hắn, biết thế em không thèm tranh thủ cơ hội trời cho . Nhưng mà việc đã gây ra sao lại rút về được chứ, phạm phải những sai lầm như vậy, nên đây chính là cái giá mà em phải trả đúng không

Huỳnh Hoàng Hùng ngồi chống đỡ trong sự bất lực, miệng em chỉ có thể liên tục lẩm bẩm tên của người mà em đang mong nhất lúc này, người mà lúc này đây lo lắng cho em đến chửi bằng tiếng bọ cạp

- Hiếu ơi, cứu em, em khó chịu lắm, Hiếu ơi.- Tiếng rên cứ thế nhỏ dần rồi tắt hẳn, Hùng Huỳnh lịm đi trong khi cơn đau vẫn đang hành hạ lấy em.
~~~~~~~~~~~~~~~
Phía bên bọn họ, sau khi đã giao nộp bằng chứng cho cảnh sát, giờ họ phải ngồi đợi để bên đó truy tìm tung tích. Việc này mất khá lâu, cỡ mấy ngày gì đó, vì số lượng xe trong thành phố là quá lớn, đó là chưa kể chắc gì cái xe của tên bắt cóc đã là xe chính chủ, lỡ hắn đi ăn cắp thì có mà tìm bằng mắt luôn ý. Nên không ai bảo ai, mọi người tự giác ngồi im bình tĩnh đợi thông tin mới nhất từ cảnh sát, ừ thì chỉ trừ một người. Chắc người đó không phải đội trưởng Trần đâu. Anh em ai mà chả biết hai đứa nhỏ này gian gian díu díu mập mờ, mà mỗi khi hỏi thì cứ chối đây đẩy ra. Đó, giờ người ta mất tích thì lo sốt vó cả lên. Người đầu tiên chạy tán loạn lên đi tìm người ta đồ, người đầu tiên gọi cháy máy mấy anh đi tìm người ( sắp ) yêu. Rồi còn khi biết cảnh sát chưa tìm được người thì làm ầm lên ở đồn cảnh sát. May mà có các anh không thì ngày mai trang nhất bài báo  sẽ có tiêu đề " Rapper Trần Minh Hiếu đập nát sở cảnh sát, liệu có uẩn khúc gì phía sau hay đây chỉ là hành động bộc phát "

Gấu  và Mọi Người Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ