Xoay đều xoay đều xoay đều

465 46 10
                                    

- ỌEEEEE...- Hùng Huỳnh ôm bụng, mặt khẽ nhăn lại, trán em lấm tấm mồ hôi, đầu óc em thì quay cuồng cả lên. Đây là lần thứ mấy trong ngày em nôn em cũng chả nhớ nữa. Chỉ biết rằng em muốn nôn tiếp, nôn hết ra, cho dù bụng em đã trống rỗng. Sau khi đã tống khỏi dạ dày đống dịch vị, miệng em cảm thấy đắng ngắt, dù có súc miệng cả chục lần vẫn không tể giảm bớt cái cảm giác nhờn nhợn trong cổ họng. Em bị làm sao thế này, rõ ràng tối qua vẫn tập luyện bình thường, thức đêm bình thường, nhịn ăn để siết cân như bình thường ( Dạ báo cáo các anh chị bé Gấu chỉ nhịn ăn 2 buổi 1 ngày thôi chứ không nhịn cả ngày ạ, mọi người thấy bé có tiến bộ chưa ), mà tối qua rõ ràng em vẫn còn khỏe mạnh lắm, còn đi tác động vật lý với các anh được cơ, xong còn đi rì ác 7749 cái bài đăng của fan bằng ặc cờ lôn, đó khỏe mạnh lắm.

Vậy mà sáng nay, mới chỉ vừa mở mắt ra, em cảm thấy cái đầu của mình cứ nhức nhức sao sao á. Tưởng rằng do chưa tỉnh ngủ nên mới lâng lâng như vậy, Hùng tính là bật dậy rời giường như bình thường, ai mà dè vừa đứng dậy một phát em ngã cái rầm xuống giường lại vì bị mất thăng bằng. Đến lúc này thì Hùng có thể khẳng định là em ốm rồi, chắc phải gọi Đô rít mua thuốc qua thôi.

Trong lúc đợi Đô rít sang nhà, Hùng Huỳnh tính sẽ đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt một tẹo, phải sạch sẽ thơm tho để gặp mặt quản lí, không bị quản lí ghẹo mất công ghẹo lại ngại lắm. Mỗi tội em không tính đến việc vì cơ thể đang mệt mỏi nên là còn chả có sức đứng dậy. Thế là tay thì vịn tường, chân thì cố lết từng bước mệt nhọc qua nhà vệ sinh, cả quá trình cũng tốn 15 phút, nếu là ngày thường
thì chỉ tốn của em có 2 phút thôi, à thì bị bệnh mà, trách làm sao được. Tiếp theo là cái cảnh Gấu nhà ta nôn ọe như ở đầu truyện mọi người thấy đó, nôn lần 1 xong cứ tưởng bản thân ổn rồi, Gấu đâu có ngờ là còn lần 2 lần 3 lần thứ n+1 với n thuộc tập n sao và n lớn hơn 2 đâu. Mà quái lạ sao hôm nay đến cả Đô rít cũng đi đâu mất rồi không biết. Tính từ lúc em gọi đến lúc em nôn xong mệt mỏi ngồi thẫn thờ cũng đã nửa tiếng rồi, vậy mà mãi chẳng thấy mặt đâu, không xuất hiện là em khóc ngay tại chỗ à em không dọa đâu, hứ.

Mọi người thắc mắc tại sao mãi mà cậu trợ lý chưa tới ư, không phải tại cậu la cà đâu đâu, ai bảo sếp của cậu gọi cậu lúc cậu đang ngủ làm gì. Lúc nhận được điện thoại Rít chỉ có thể ù ù cạt cạt bên tai, ừ thì cậu chỉ nghe được gì mà, ốm, thuốc, mua, lẹ sau đó cậu tắt máy cái rụp lăn đùng ra ngủ tiếp. Nhưng với sự tận tâm của một quản lý số một thế giới, Rít ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng cho lắm. Sau khi sắp xếp lại từ ngữ trong đầu thì giờ cậu có thể tự tin kết luận " Huỳnh Hoàng Hùng aka sếp cậu đang ốm và cậu cần phải mua thuốc qua lẹ, không thì sếp cậu sẽ ốm nặng hơn mất ". Thế là ngay lập tức cậu phi thẳng từ trên giường xuống dưới đất, phi thẳng từ phòng ngủ vào nhà vệ sinh thay đồ, phi từ trong nhà xuống cầu thang, phi ra đường để phi sang nhà của em ( quả nhiên sếp nào trợ lí nấy, cái tính nhau nhảu này chắc chắn học từ nhau ). Nhưng vì chưa biết bệnh của Hùng nên cậu không  thể mua thuốc một cách tùy tiện được, lỡ mua nhầm thuốc râu ông nọ cắm cằm bà kia, cái rồi bệnh nặng hơn thì sao. Vậy là cậu mới quyết định sang nhà em trước.

Sang đến nơi mới thấy, ố hóa ra Gấu còn bị ốm nặng hơn cậu nghĩ. Ban đầu cậu chỉ nghĩ chắc do em lại luyện tập quá sức nên lại ốm sốt hay cùng lắm là đau dạ dayt như những lần khác thôi, nhưng với cái trạng thái mắt thì mở mà đờ đẫn, gọi tên nhưng không có phản ứng, người không thể nào đứng lên dù cậu cố dìu thế nào đi chăng nữa. Còn gì nữa nhờ, nôn, chính xác là Hùng Huỳnh lại nôn tận 2 lần chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng từ khi Đo Rít tới, tất nhiên là chỉ có nước chui ra thôi vì từ sáng qua em đã ăn gì đâu. Đô Rít biết nôn kiểu này rất mệt nên cũng liên tục cho em uống thên nước, chứ cứ để mất nước thì cũng nguy hiểm lắm.

Gấu  và Mọi Người Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ