Hoàn

102 30 9
                                    

72.

Bóng tối dần bao trùm không gian, chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích trên mái nhà cổ kính và tiếng nước ào ạt bên dưới dòng sông, tựa như nhịp thở của thiên nhiên đang chứng kiến bi kịch này. Cả căn biệt thự lặng đi, chỉ còn tiếng bước chân dồn dập của những đặc nhiệm đang tìm kiếm tung tích New, nhưng mọi hy vọng như tan biến cùng với cơn gió lạnh lẽo.

Tay đứng đó, bàn tay siết chặt đến mức các khớp xương kêu lên đau nhói. Trái tim anh dường như bị nghiền nát bởi từng mảnh vỡ ký ức, từng khoảnh khắc bên New ùa về như dòng nước cuộn chảy vô tận. New đã nhiều lần cứu anh, nhưng bây giờ người cần được cứu là New. Tại sao lần nào cậu cũng đẩy bản thân vào nguy hiểm như vậy? Tại sao lần nào cũng tự nguyện gánh chịu mọi thứ?

Off tiến đến gần anh, đặt một tay lên vai anh như tiếp thêm chút năng lượng cho anh, hắn như thể nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, Off gầm lên với thành viên xung quanh: "Phải tìm ra em ấy! Tìm cho bằng được!"

"Rõ!"

Tay lao tới bờ sông, mặc cho đôi giày đen bóng bị bùn đất làm nhòe đi, mặc cho làn nước lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt. Tay không quan tâm nữa, tất cả những gì anh có thể nghĩ là New, là hơi thở, là bàn tay ấm áp của cậu. Những ký ức về những khoảnh khắc bên nhau đan xen trong tâm trí anh, từ những buổi sáng yên bình đến những đêm dài trăn trở.

Tay hét lên, tiếng hét như xé toạc không gian: "Hin! Em không được bỏ rơi tôi nữa! Em mau ra đây cho tôi...!"

Khi tất cả gần như rơi vào tuyệt vọng thì tiếng gọi của Tay không ngừng vang lên, một tiếng động nhẹ từ mặt nước chợt vang lên. Tay quay đầu nhìn về phía đó, trong lòng tràn ngập hy vọng dù chỉ là một chút âm thanh mơ hồ.

Bỗng từ phía dòng nước tối tăm kia, một hình dáng mờ ảo nổi lên. Lúc đầu chỉ là một điểm nhỏ giữa lòng sông, rồi dần dần, một thân người xuất hiện, vật vã với dòng nước, có những vết thương và bùn đất bám lấy làn da ấy. Là New!

Tay không nghĩ ngợi thêm gì nữa, anh lao xuống dòng nước, bất chấp sự nguy hiểm, bất chấp mọi thứ. Tay bơi nhanh về phía New, anh chỉ biết rằng người con trai anh yêu thương, người đã lao vào "cơn bão" chỉ để cứu anh và mọi người, vẫn còn sống, và điều đó là tất cả đối với anh lúc này.

Đôi tay của anh vươn ra, cố gắng bắt lấy người cậu. Khi chạm vào cơ thể lạnh ngắt của New, lòng Tay như thắt lại. Cậu yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch như một pho tượng sáp, nhưng trái tim Tay vẫn nghe thấy nhịp đập yếu ớt từ cậu.

Bàn tay Tay run rẩy khi chạm vào cơ thể lạnh lẽo của New, cảm nhận nhịp thở yếu ớt nhưng kiên cường của cậu dưới ngón tay mình.

"Em đây rồi..."Tay thì thầm, tiếng nói hòa vào tiếng nước ào ạt. Nước mắt anh lẫn vào những giọt mưa trên mặt. Anh không kiềm được cảm xúc nữa, từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống khi anh ôm New vào lòng, kéo cậu về bờ.

Khi cả hai được kéo lên bờ, New nằm bất động trên mặt đất, còn Tay run rẩy nắm chặt bàn tay cậu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt New, đôi mắt đỏ hoe nhìn từng đường nét thân quen, cảm giác đau đớn siết chặt lồng ngực anh. Cậu vẫn còn sống, nhưng hơi thở quá yếu, như sợi chỉ mong manh sắp đứt lìa.

[TayNew] THE FIRST KISS OF LOVENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ