Tác giả: 顾清让
Nguồn: https://guqingrang.lofter.com
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Trác Dực Thần có một giấc mơ, ở trong mơ có một mảnh sương trắng mênh mang, hắn lại dị thường thanh tỉnh. Kể từ khi ca ca đưa cho chính mình chiếc vảy của Nhiễm Di, hắn đã không còn có chìm vào cảnh trong mơ nữa. Hắn không biết mình muốn đi nơi nào, bên tai cũng nghe không thấy bất luận thanh âm gì. Sương trắng tựa hồ muốn cắn nuốt này chửng phương thiên địa này, u ám vây quanh hắn. Hắn chỉ là đi về phía trước, cho đến khi bị một dòng suối róc rách chặn lại, dòng suối bờ bên kia Triệu Viễn Chu mặc y phục đen nằm ở bên kia , Trác Dực Thần cũng không có nhìn thấy mặt người nọ. Trong lòng lại chắc chắn đó chính là Triệu Viễn Chu. Vân Quang kiếm đã cho hắn đáp án. Vân Quang kiếm đang cắm thật sâu ở trên ngực Triệu Viễn Chu, máu tươi thấm qua y phục của y, theo ngón tay buông thõng yếu ớt của Triệu Viễn Chu. Nhè nhẹ từng đợt từng đợt theo nước sông đãng a đãng, vựng khai sau liền thực mau bị suối nước mang hướng nơi xa, giống như một chiếc bè tre màu đỏ sậy.
Hắn cũng không có cảm thấy khổ sở. Vận mệnh giống như một cuốn sách có kết thúc được định trước. Sớm đã vì bọn họ nghĩ xong chương cuối cùng. Triệu Viễn Chu người tràn ngập lệ khí hủy thiên diệt địa, bị Tập Yêu Tư trời quang trăng sáng Tiểu Trác đại nhân trảm với dưới kiếm, thật là một kết thúc hoàn hảo.
Chỉ có hắn nhớ rõ chính mình nắm lấy Triệu Viễn Chu bàn tay nhuốm máu run rẩy, hôn lên nước mắt trên hốc mắt Triệu Viễn Chu, khắc tên Triệu Viễn Chu vào trong lòng hắn. Triệu Viễn Chu nước mắt là khổ, Triệu Viễn Chu hôn là ngọt. Triệu Viễn Chu bị vận mệnh thua thiệt đã từng cô đơn thuộc về hắn một người, yêu hận đều ràng buộc với y, năm tháng đã bị ân oán lấp đầy.
Trác Dực Thần cảm thấy nơi ngực truyền đến một trận xuyên tim đau đớn, hắn che lại ngực chậm rãi quỳ xuống, lại giơ lên một mạt ý cười, khẽ cau mày, trong đôi mắt xanh như băng rơi nước mắt.
Cũng hảo, như vậy cũng hảo.
Triệu Viễn Chu, thà chết một chỗ còn hơn.
Trong làn sương trắng vô tận, hắn nhắm đôi mắt lại.
Lại hắn lại mở hai mắt lần nữa ánh mặt trời đang chiếu xuống từ song cửa sổ, trong không khí nổi lơ lửng nho nhỏ tro hạt bụi và ánh sáng, tinh tinh điểm điểm dừng ở trên sợi tóc hắc bạch giao nhau của người đang ngủ trước giường. Trác Dực Thần vén tóc mai của người trước giường lên, để lộ mặt mày thanh tú. Triệu Viễn Chu ngủ đến cũng không an ổn, giữa mày nhăn thành một đoàn phảng phất có không hòa tan được u sầu, khóe mắt hơi nhếch lên đỏ hoe, tựa hồ là đã khóc. Trác Dực Thần mới vừa giơ tay muốn đi đụng vào kia mạt hồng, đôi mắt hẹp dài hoặc nhân liền chậm rãi mở ra, khoảnh khắc chạm vào đôi mắt xanh băng của Trác Dực Thần, Triệu Viễn Chu thực mau dời đi ánh mắt. Trác Dực Thần lẳng lặng nhìn người trước mắt, nhìn y cắn chính mình không có huyết sắc môi dưới bộ dạng lã chã chực khóc, người này lại đang tự trách, luôn là lặp lại giãy giụa và làm thương tổn chính mình.
Trác Dực Thần vỗ vỗ mép giường: "Như thế nào không lên, trời đều lạnh như vậy", thấy Triệu Viễn Chu không có động tác, Trác Dực Thần lấy tay y sưởi ấm, dựa gần... Cọ... Chậm rãi dẫn Triệu Viễn Chu lên giường, đáng thương, cả người đều lãnh thấu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đồng nhân Đại mông quy ly ]
FanficCác cp chính: Băng Di x Ứng Long, Trác Chu, All Chu Nguồn: Lofter Bảng dịch chưa có sự cho phép của tác giả gốc. Mong mọi người đừng reup mình nha và nếu thấy thích cho mình 1 lượt bình chọn để mình có động lực dịch nhiều hơn😘😘😘(❁'◡'❁)(❁'◡'❁)(❁'◡...