Myung Soo đau lòng ôm Ji Yeon vào lòng như vỗ về an ủi nước mắt cô thấm đẫm áo anh lạnh buốt xuyên tận vào tim. Một lát sau tiếng khóc tắt ngấm , cơ thể cô đổ hẳn vào người anh khiến Myung Soo giật mình hoảng hốt khi biết cô vợ yếu đuối của anh đã đau lòng đến ngất xỉu. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường , rồi anh đi lấy khăn ấm lau mặt cho cô , nhìn cô như vậy mà tim anh như quặn thắt.
Chưa bao giờ anh thấy mình vô dụng như lúc này mang tiếng anh hai nổi danh thiên hạ vậy mà ngay cả vợ con mình cũng không thể bảo vệ được. Nỗi đau đớn dằn vặt sâu tận vào tim. Khẽ cúi đầu nhìn ngực áo ướt đẫm vì nước mắt không hiểu sao màu đen của nó khiến anh khó chịu vô cùng. Vội vàng đi vào phòng tắm để thay chiếc áo sơmi trắng mà đàn em vừa mang tới.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm Myung Soo đã thấy y tá trưởng vào tiêm cho cô rồi. Vừa nhìn thấy anh cô ta đã run rẩy sợ hãi. Myung Soo không nói gì chỉ khẽ liếc nhìn cô ta cảnh báo nhắc nhở.
Không gian trở nên ngột ngạt đến lạ thường cả hai đều tập trung vào cô gái đang nằm trên giường mà tâm trạng lo lắng.Anh biết bình thường vợ yêu của anh rất sợ tiêm , làm đúng lúc cô đang ngủ thế này thôi thì cũng tốt ít nhất cô sẽ không sợ hãi và đau đớn.
- Cô làm đi! Nhớ phải cẩn thận nhẹ nhàng thôi đó!
- Vâng!
Được lời như mở tấm lòng cô y tá nhanh nhảu tiêm cho Ji Yeon. Tuy cô ta đã cố gắng nhẹ nhàng đến từng chút một thì khuôn mặt xanh xao của ai kia vẫn nhăn nhó không ngừng. Nhìn lông mày vợ yêu nhíu lại vì khó chịu mà tim Myung Soo quặn thắt lại ngay cả khi chìm sâu vào giấc ngủ mà cô vẫn sợ tiêm như vậy.
Sau khi chờ y tá xong việc ra ngoài Myung Soo nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô như vỗ về an ủi Thời gian cứ chầm chậm trôi khiến cho đôi mắt thiếu ngủ trầm trọng của Myung Soo ngày càng híp lại. Trong thời gian gần đây có qúa nhiều chuyện xảy ra khiến anh không hề có giây phút nghỉ ngơi nào cả...
Trong vô thức anh đã chìm sâu vào giấc ngủ nhẹ nhàng trong giấc ngủ anh còn mơ thấy cô ngồi trong lòng anh mỉm cười nhìn về phía trước , dõi theo ánh mắt cô anh không khỏi bất ngờ khi trước mặt hai người là một bé trai rất đáng yêu , trên khuôn mặt dễ thương đó có rất nhiều nét giống hai người...
Cười thật tươi với hai người rồi bé con vui vẻ chạy đến nhào vào lòng anh nũng nịu... Gia đình hạnh phúc , anh luôn mong mỏi điều này mà mãi không có được , giờ đây nó hiện về trong giấc mơ khiến anh nhẹ lòng đi phần nào và mong ước điều đó sớm thành hiện thực.
Myung Soo chìm sâu vào trong gia đình hạnh phúc người đang ngủ dưới giường cũng từ từ mở mắt. Ji Yeon mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh và ngay trước mặt cô là hình ảnh người chồng cô vừa yêu vừa giận đang ngồi bên giường ngủ gật. Nhìn thấy anh như vậy cô không biết phải làm sao nữa tâm trạng khẽ trùng xuống . Nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt điêu khắc giờ đã hốc hác hơn một chút trên mặt cho dù đang ngủ cũng không giấu được vẻ mệt mỏi buồn bã xen lẫn lo lắng...
Cô hiểu vì sao anh lại như vậy mà cũng tại anh cơ nếu lúc đó anh ở bên cô anh không lo cho người khác và nhìn thấy cô thì mọi chuyện cũng đâu đau đớn thế này. Tuy rất giận anh nhưng không hiểu sao nhìn thấy anh như vậy cô lại thấy thương thương. Nhất là nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại.
" Đúng là ngủ cũng không yên mà"
Nghĩ vậy Ji Yeon định đưa tay lên xoa lông mày cho anh nhưng vừa giơ lên cô phải cô khẽ " A" lên một tiếng khuôn mặt nhăn nhó đôi mắt ngấn nước nhìn chỗ bị tiêm trên tay mà đau đớn.
- Hả? Yeonie em tỉnh rồi! Em sao thế? Sao lại khóc? Em lại đau ở đâu à?
- Huhuhu!
Phớt lờ câu hỏi của anh Ji Yeon chỉ nhìn nhìn vết thương mặt mếu máo rồi hờn dỗi quay mặt đi. Myung Soo chỉ nhìn có vậy là biết cô đang hờn giận về việc gì. Lúc đó anh đang mơ cả ba người đang hạnh phúc bên nhau thì tiếng hét của cô vang lên nhói tim anh. Cho dù vẫn đang luyến tiếc giấc mơ đẹp thì anh vẫn phải vội vàng tỉnh giấc xem tình yêu của mình ra sao. Cũng may là không sao? Khẽ mỉm cười nhìn bộ dạng đáng yêu của vợ yêu anh nhẹ nhàng quan tâm nói
- Đưa tay đây anh thổi cho là hết đau liền!
- Hic. Đau!
- Ừ anh biết rồi! Anh thương!
Nói rồi Myung Soo cúi đầu thổi nhẹ lên tay Ji Yeon không biết có đỡ đau không nhưng khuôn mặt cô khẽ ửng hồngThấy vợ yêu đã nín khóc chỉ nhìn nốt tiêm xụ mặt Myung Soo mỉm cười rồi hôn nhẹ lên mũi cô dịu dàng nói
- Vợ yêu đói chưa? Có muốn ăn gì không?
Nghe anh nói đến ăn mà cô thấy miệng mình đắng ngắt cảm giác mệt mỏi uể ỏai khiến cô không thể nhận biết được mình đói hay không?
- Em không đói! Không muốn ăn!
- Mấy ngày nay em có ăn gì đâu sao lại không đói được chứ! Anh biết lúc này em đang rất mệt không muốn ăn gì nhưng em cứ nhịn như vậy anh lo lắng lắm!
Myung Soo cố gắng nói thật nhẹ nhàng để cô hiểu và biết anh quan tâm và lo lắng cho cô đến mức nào. Mặc dù cô vẫn được truyền đạm và vitamin nhưng anh vẫn không yên tâm vì ăn được vẫn là tốt nhất . Phải ăn được thì sức khỏe mới mau chóng bình phục được có như vậy thì anh mới yên tâm và đỡ có lỗi với mọi người.
Ji Yeon nhìn vào đôi mắt trầm buồn kia mà do dự không biết nói sao cô cũng đâu muốn làm anh buồn đâu nhưng tại anh làm cô đau lòng trước. Cứ bảo cố gắng quên đi chuyện đứa con xấu số nhưng quên được đâu phải là dễ nó cũng đau lắm chứ vẫn luôn âm ỉ trong tiềm thức trái tim cô. Nhưng biết làm sao bây giờ đã hứa với anh rồi không thể lôi ra được nữa.
- Nhưng miệng em đắng lắm , không muốn ăn đâu!
- Chỉ cần ăn một chút cho khỏe là được mà. Nếu miệng đắng hay em uống một chút sữa nhé!
- Em không muốn!
- Không ăn uống gì thì sao khoẻ được.
- Chẳng phải anh vẫn ép em truyền dịch đó thôi. Như vậy...
- [cau mày] Được rồi! Nếu em đã nói vậy anh sẽ cho em hai sự lựa chọn: Nếu em không muốn ăn thì tiếp tục chịu truyền đau đi còn nếu chịu ăn cơm anh sẽ không bắt em phải truyền nữa.
- Huhuhu. Anh ép em!
- Anh không ép em mà là chỉ muốn tốt cho em thôi.
- Hức. Vậy em ăn là được chứ gì? Hức
- Ừ! Như vậy có phải là ngoan không?
- Hahaha. Cuối cùng nó cũng chịu ăn rồi hả? Hahaha.
Cùng với tiếng cười lớn là pama cô vui vẻ bước vào trên tay omma cô là một hộp thức ăn thơm phức. Khiến Ji Yeon ngượng đỏ mặt vì cảm giác như mình vừa bị lừa vậy cô tức giận quay mặt nhìn sang anh lườm một cái rồi hờn giận quay đi. Myung Soo không nói gì chỉ khẽ gật đầu chào pama vợ rồi quay sang cô vợ đang ăn vạ kia vui vẻ ôm cô vào lòng mặc cho cô không ngừng dãy dụa bực bội.
- Omma mang đồ ăn đến cho em kìa? Để anh bế em đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng nha.
- Không cần! Kệ tôi! Tôi có chân tôi tự đi!
Cô nói rồi đẩy anh ra ngoài không cho anh ôm lấy mình rồi mệt mỏi xuống giường. Chỉ có điều cô còn chưa kịp bước đi thì đã bị anh bế luôn vào phòng tắm khi đi ngang qua pama vợ anh chỉ kịp bảo họ ngồi chờ mình một chút...
...........0_0.......*.*..........
Hôm nay Ji Yeon cảm thấy rất vui tối qua sau khi được anh treo giải nếu ăn được hai bát cơm anh sẽ cho ra ngoài chơi. Cô đã rất vui và cố gắng giật giải tuy chỉ là ra sau vườn bệnh viện chơi thôi nhưng cô cũng cực kỳ thích rồi. Cứ thử nằm trong phòng bệnh một mình buồn chán cả tuần xem có héo mòn không?
Nhiều lúc nhìn qua cửa sổ có rất nhiều bệnh nhân đi dạo khiến cô cũng mong muốn được đi ở đó mà tha hồ hít thở không khí thoáng mát ở đó. Tuy ở đây có anh và anh cũng rất quan tâm cô nhưng bình thường cứ tập trung vào công việc làm cho cô muốn đòi hỏi cũng ngại. Dường như những ngày qua anh cũng biết được mong muốn của cô nên là hứa cho cô ra ngoài đó dạo chơi.
Thế nên lúc này Ji Yeon mới ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ anh xong việc rồi đưa cô đi khoảng 30 phút sau hai mắt cô lóe sáng khi thấy anh cất giấy tờ đi. Ji Yeon hí hửng chạy đến bên ôm lấy cánh tay anh
- Anh! Mình đi thôi!
Myung Soo thấy cô như vậy , không những không vui mà còn gắt nhẹ.
- Em khỏe lắm à! Mà chạy như vậy lỡ ngã thì sao?
- Hix. Em biết rồi. Anh xong việc rồi mình đi chơi thôi!
- Lần sau mà còn như thế thì nằm yên trên giường cho anh.
- Vâng ! Em biết rồi! Mình đi thôi anh!
Vừa nói Ji Yeon vừa kéo tay Myung Soo ra ngoài cửa nhưng anh vẫn nhất quyết đứng lì tại chỗ không di chuyển khiến cô nhăn mặt khó chịu nói
- Mình đi đi anh!
- Em to gan thật đấy! Nhưng lần này tạm thời anh bỏ qua cho em đâý!
- Á!
Nói xong anh giật mạnh tay khiến cô ngã vào lòng mình rồi nhẹ nhàng bế cô lên.
- Em vẫn còn yếu không nên đi nhiều để anh bế đi cho tiện...
- Hả??
BẠN ĐANG ĐỌC
( Myungyeon ver ) Vợ ngốc à! Em trốn được tôi sao?
FanfictionPark Ji Yeon 21 tuổi, xinh xắn, đáng yêu, ngốc nghếch và vô cùng nhát gan Khi cô vừa xuống sân bay , thì nhìn thấy 1 cảnh tượng vô cùng đáng sợ Có 1 tên đàn ông , 1 mình hắn đánh 30 người còn lại máu me đầm đìa nhìn rất ghê rợn ...