Phần 2: Chương 5-8

785 3 0
                                    

Chương 5: Nụ hôn đầu của Thượng Quan nữ hiệp

“Tránh ra! Tránh ra! Á a! Vô lễ!”, qua mỗi gian phòng trong cung, tôi luôn phải rát cổ bọng họng gào to, khiến đám cung nữ thái giám nối nhau luồn lách mà đi.

Trong phòng…

“Thượng Quan Tình! Nàng nói không bôi thuốc, vậy mông nàng sẽ bị hỏng đấy!”, Âu Dương Thiếu Nhân tức giận giữ lấy tay tôi đang vùng vẫy.

“Hu hu, đồ háo sắc, không được chạm vào tôi”

Tôi tức giận, tên biến thái đáng chết này, cái mông tuyệt trần của tôi nếu để huynh chạm vào mới bị hỏng ấy.

“Tiểu Tình, còn không bôi thuốc sẽ không khỏi được đâu”, Âu Dương Y cũng lo lắng nói.

“Nhất định phải bôi thuốc”, Âu Dương Huyền mang khuôn mặt lạnh bang kia cũng nói.

“Hu hu, Tiểu Tình sẽ chết sao”.

Tôi uể oải lắc đầu, não của các người đều dùng hồ để dán vào phải không vậy?

Tôi không vùng vẫy nữa, ngoái đầu nhìn Giang Tả: “Đi gọi một cung nữ đến đây”.

Tứ phía yen tĩnh trở lại, bốn huynh đệ Âu Dương cuối cùng cũng nhớ ra tôi là nữ nhi, lại thấy bộ xiêm y của tôi đang bị tranh giành kéo co kéo rối tung hết cả, mấy người nhất loạt đứng thẳng, sắc mặt thoáng đỏ bỏ chạy ra ngoài.

Tôi trong mắt nhìn, thiên tài và ngốc ngếch quả nhiên chỉ cách nhau một đường thẳng.

Sauk hi a hoàn bôi thuốc xong, tôi mệt mỏi nhảy lên giường, đúng là nhàm chán vô cùng, tôi vểnh mỏ hướng ra bên ngoài hét lớn: “Tôi muốn chơi!”

Cánh cửa lại được mở ra, mấy tên kia nhất loạt xếp thành hình chữ nhất, tôi chau mày, định làm cái gì thế hả, cứ như là đám học trò làm sau chuyện gì bị phạt đứng thế này.

“Giang Tả, tôi nghĩ ở chỗ huynh cũng nên có bộ tú lơ khơ mà Tây Dương tiến cống”.

Giang Tả nghi hoặc nhìn tôi, giống như đang nghĩ tại sao tôi lại biết những thứ đó vậy. Thấy tôi chẳng thèm đoái hoài, hắn mới đáp: “Đúng, ta cũng định mang đến để dạy nàng chơi đây”.

Hả, ha ha, dạy tôi chơi? Vậy thì tôi cho các người mở mang tầm mắt về khả năng bài bạc của Thượng Quan Tình tôi mới được.

Ha ha! Tôi đúng là một cây nấm hương thong minh, lại có thể dùng cách này để kiếm lời từ toàn bộ nỗi đau mà mình phải chịu đựng.

Tôi cười! Tôi cười! Nụ cười vô cùng mờ ám, gian xảo.

“Tiểu… Tiểu Tình, nàng cười quả là giang trái, Âu Dương Thiếu Nhiên sợ hãi nhìn tôi.

“Ha ha, đâu có, mọi người đang vui vẻ  mà. Thật hiếm có thời gian chơi cùng nhau thế này”, tôi cười mỉa mai.

Đúng lúc đó Giang Tả cầm bộ tú lơ khơ đến. Tuy hình dạng cảu những quân bài này hơi kỳ quái, nhưng tiểu gia tôi đây cũng đành miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng một vấn đề vô cùng quan trọng khiến tôi vướng phải nỗi sầu ngàn  thu đó là.

Tôi… biết ngồi thế nào đây.

PHIÊU DU GIANG HỒ FULL - Hạ Tiểu MạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ