Chương 2:
Sáng sớm, đúng 9 giờ sáng đồng hồ của JiYeon bắt đầu reo inh ỏi.
Theo cảm giác, cô mở mắt ra, nằm trên giường mà không nhúc nhích và bắt đầu suy nghĩ: hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ phép của cô, vậy tại sao cái đồng hồ kia lại báo thức sớm như vậy chứ?
Cô cau mày nghĩ: Ưm.. nghĩ không ra, cho nên cứ tiếp tục ngủ thôi! JiYeon nhắm mắt lại lật người qua, chỉ sau chốc lát đã truyền đến tiếng hít thở trầm ổn của cô.
Hơn 10 giờ sáng, điện thoại nhà họ Ham vang lên. Rạng sáng lúc 3 giờ EunJung tức giận rời giường. Đáng ghét! Giờ này còn người nào gọi điện tới chứ?
Suốt đêm đã phải ngủ trên ghế sofa làm chị cực kỳ tức giận, chị nhảy từ trên ghế salon xuống, cầm điện thoại hét lớn "Này!.."
Đầu dây bên kia truyền đến...
"EunJung hả? Ta là mẹ Park nè! JiYeon nhà chúng ta có phải ở bên con hay không? Bác gọi điện đến chỗ ở của nó nhưng không có nó ở đó, bác nghĩ ngay nhất định con bé lại đến nhà con rồi. Ai~~ JiYeon nhà ta sao luôn như vậy chứ? Con ranh này lúc nào cũng bám dính lấy con. Có phải nó lại gây phiền toái gì cho con nữa không?"
Líu ríu...Líu ríu...
Mẹ Park lại nói đến chuyện ngày xưa, những lời đó EunJung đã nghe nhiều lần rồi, chỉ cần mỗi lần mẹ Park không tìm được JiYeon thì sẽ nhắc lại chuyện cũ năm đó, nhưng chị rất nghi ngờ, tại sao chị lại phải chịu đựng những chuyện này? Chị chỉ nghĩ rằng chị rất xui xẻo khi làm bạn với JiYeon thôi?
"....Còn nữa, cái con bé này cũng thật là, tại sao cứ muốn người ta cưng chiều như còn nhỏ như vậy chứ..." Mẹ Park vẫn còn càu nhàu "...Nếu như JiYeon lại đến làm phiền con, con đừng chiều theo con bé nha! Lúc nào cần độc ác thì phải độc ác, nếu không thì suốt đời con cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của con bé nhà chúng ta. EunJung, EunJung..Con có nghe mẹ Park nói chuyện không?"
Đầu dây bên kia không truyền đến tiếng nói, bà còn tưởng điện thoại bị hỏng chứ!
Bà gõ gõ ống nghe vào bàn khiến EunJung không phòng bị liền bị "đả kích" nghiêm trọng đến màng nhĩ.
"Có ạ, con có nghe. Mẹ Park, mẹ đừng đập ống nghe vào bàn nữa." EunJung lấy tay bịt lỗ tai lại, hét to vào ống nghe.
Tại sao chị lại đáng thương như vậy chứ? Hôm qua phải chịu đựng một JiYeon quậy phá, hôm nay lại nhận thêm trận bom này của mẹ Park khiến cho chị mệt nhừ, rốt cuộc kiếp trước chị đã làm sai điều gì? Tại sao kiếp này chị phải chịu đựng hai mẹ con này như vây? EunJung im lặng hỏi ông trời!
"Mẹ Park..." Vất vả lắm chị mới tìm được cơ hội nói chen vào "Mẹ có phải muốn nói chuyện với JiYeon không? Để con chuyển điện thoại cho cô ấy."
"Không cần, không cần." Mẹ Park vội vàng ngăn cản chuyện ngu ngốc mà EunJung đang định làm. Đối với con gái của bà, bà không hiểu nó hay sao? Nhất định con bé đã quên lời hẹn với bà vào hôm nay.
"EunJung, con giúp mẹ Park một chuyện nha. Con bé kia hôm nay hẹn gặp mẹ ở nhà hàng 'Kyoto', con phải dùng mọi cách để đem con bé đến và không cho phép con bé giở trò, không cho phép con bé ăn vạ, bằng không thì cuộc hẹn của mẹ Park nhất định sẽ đi tong. EunJung, con có nghe không?"
"Con hiểu rồi. Con sẽ đem JiYeon đến và tự tay giao cho mẹ." Nói xong, EunJung vội vàng cúp điện thoại.
"Đợi chút, EunJung..." Bà còn một chuyện nữa cần giao phó.
EunJung lại đặt ống nghe bên lỗ tai.
"Con hãy bắt con bé JiYeon ăn mặc đẹp một chút, tốt nhất là nên mặc váy nhé."
Đẹp một chút? Váy?
EunJung cau mày. Từ nhỏ chị với JiYeon lớn lên bên nhau, ngoại trừ quy định của trường học ra thì chưa bao giờ chị thấy cô mặc váy.
"Mẹ Park, cái này thực sự làm khó người khác đó." EunJung nghi ngờ, có thể nhìn thấy JiYeon mặc váy sao? Chị thử tưởng tượng nhưng hình ảnh thực sự quá đáng sợ, làm chị sợ hãi không ít. Lắc đầu một cái, chị vội vàng ngừng lại không dám nghĩ tiếp.
"Ta biết, ta biết mà, nhưng con hãy cố gắng dùng mọi cách được không? Con bé JiYeon kia từ nhỏ đến lớn chỉ nghe lời mình con..."
"Mẹ Park, mẹ đề cao con quá rồi." JiYeon nào có nghe lời chị đâu! Giống như chị đã nói với cô không dưới một trăm lần rằng đừng có lén lút vào nhà chị, nhưng cô có thèm nghe đâu, cứ thế phạm sai lầm mãi.
"....Hôm nay phải bắt con nhỏ kia đi xem mắt, nhưng ta lại sợ nó hành động thô lỗ làm đối phương bị hù doạ mà chạy mất. Tốt nhất con nên bắt nó trang điểm cho thật đẹp vào để đối phương vừa gặp đã si mê, sau đó cứ mãi nhớ nhung con bé JiYeon xinh đẹp nhà ta, không chừng còn nhớ đến chuyện...."
Sau đó mẹ Park lại nói rất nhiều, nhưng EunJung chẳng nghe nổi một từ nào cả, chị chỉ biết rằng hôm nay JiYeon phải đi xem mắt.
Cuối cùng cô cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi!
EunJung ngồi trên giường nhìn gương mặt đang ngủ say kia. Không biết JiYeon quá tin chị hay do thói quen luôn có chị bên cạnh, tóm lại, cô luôn là người rất nhạy cảm nhưng khi đứng trước mặt chị thì lại như một người ngu ngốc.
Thấy chị đi vào lâu như vậy mà cô vẫn cứ tiếp tục say sưa ngủ, dường như chỉ có ở bên cạnh chị cô mới có thể ngủ thật ngon giấc.
Có phải vì nó hay không mà JiYeon luôn thích đến chỗ chị, bởi cô biết rằng chỉ khi bên cạnh chị cô mới có thể quên đi thân phận của mình.
Đừng ngu ngốc nữa EunJung, mày đừng tự dát vàng lên mặt mình. Tỉnh dậy đi có được không? Cô gái này hôm nay sẽ phải đi xem mắt rồi, hơn nữa cô ấy chỉ là người chị em của mình, ngoại trừ tình cảm thanh mai trúc mã, cô ấy không có bất kể cảm giác gì đối với mày cả.
"Dậy mau." Chị khẽ thở dài mà JiYeon vẫn cứ ngủ giống như heo.
"Dậy đi." Chị thử dùng giọng ngọt ngào, thử dùng phương thức nhân đạo để đối xử với cô nhưng những cách dịu dàng đối với người cố tình ngủ nướng mà nói, căn bản không thể dùng được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo bối nóng tính của Tổng giám đốc
De TodoMở đầu: Cô và chị lớn lên cùng nhau. Hai người một người là cảnh sát một người là TGĐ. Nhưng dù sao lòng họ luôn hướng về nhau. Bên ngoài chị mạnh mẽ luôn tỏ thái độ khó chịu vs cô. Nhưng trong lòng lại rất đau. Cô bên ngoài là một cảnh sát giỏi như...