Chương 14: Hồng lâu tú các tàng A Kiều

5.6K 280 2
                                        

Giang Nam còn chưa đổ tuyết, mưa bụi giăng giăng, gió nhẹ mưa phùn, hoa kia mặc dù đã héo úa nhưng vẫn còn sót lại sắc xanh, liễu ấy dù đã tàn nhưng vẫn còn mang vẻ quyến rũ.

Lúc giọt mưa bụi đầu tiên của Giang Nam rơi xuống trên vai, Thanh Y hít vào một hơi thật sâu, bầu không khí ẩm thấp kia mang theo những kí ức tưởng quên mất từ lâu, thứ quá khứ dù mơ hồ nhưng vẫn day dứt quấy phá trong cốt tuỷ.

"Vũ Lâm, đây là nơi ta sinh ra, Lâm An." Thanh Y vén màn xe, kéo tay Vũ Lâm đi ra, chỉ vào cảnh sắc trước mặt nói.

Vũ Lâm không thể tin được hết thảy trước mặt, không phải thứ hoa lệ của phương bắc rộng lớn, mà là một loại tinh tế tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia*. Gạch xanh ngói đen, nước chảy uốn quanh. Giữa mưa bụi mông lung, có một vẻ mĩ lệ hấp dẫn lòng người.

Mưa phùn rơi trên tán dù, những bọt nước theo từng nếp uốn lăn dài, rơi xuống dưới chân, vỡ tan, phát ra tiếng vang thanh thuý.

"Nơi này đẹp quá." Vũ Lâm quay đầu, mỉm cười với Thanh Y. Thanh Y một thân thanh sắc dung hoà với mưa bụi Giang Nam, như tan vào khung cảnh nơi này, trở thành một nhân vật trong bức tranh thuỷ mặc.

"Nhà của ta ở đó!" Bằng vào kí ức bất diệt, Thanh Y đi trên con đường lát đá cơ hồ không thay đổi bao nhiêu đi về phía ngôi nhà ấy. Căn nhà bé nhỏ, bờ ao trong viện, cùng hoa hải đường và loài hoa dại không biết tên hàng năm đều nở ở bên góc ao.

Thanh Y nắm tay Vũ Lâm, cùng che một tán dù, hai người tuyệt phối dưới chiếc ô như thể thần tiên quyến lữ.

Qua khúc quanh kia, nhưng lại không có căn nhà quen thuộc, nơi đó chỉ còn một mảnh phế tích cùng cỏ dại cao nửa người.

Thanh Y ngây người, đờ đẫn nhìn từng lớp cỏ dại giữa mưa bụi mùa đông vẫn sinh cơ bừng bừng như cũ. Nơi từng lưu giữ những khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi cùng vô tận hối hận ấy dĩ nhiên đã biến mất mà mình không hề hay biết.

Còn có con người quen thuộc kia, người phụ thân luôn say khướt rồi đánh bạc, cùng mẫu thân chịu vất vả mệt nhọc không một lời oán thán, còn có đệ đệ vẫn còn trong tã lót của mình, toàn bộ theo thời gian đều tiêu thất không thấy nữa.

Vũ Lâm đỡ lấy nàng, lo lắng nhìn nàng: "Thanh Y? Nàng......"

"Cha ta không phải người tốt đẹp gì, uống rượu say liền đánh nương của ta, nương của ta cắn răng một câu cũng không nói, bà đối xử với chúng ta tốt lắm, chỉ tiếc lại gả cho một nam nhân như vậy......" Thanh Y cắn răng: "Sau đó, nam nhân kia liền bán ta, chỉ vì mấy lượng bạc để đánh bạc.......Ha ha ha ha......Hiện tại hắn muốn bao nhiêu ta cũng đều có thể cho." Biểu tình cuồng loạn của Thanh Y khiến Vũ Lâm sợ hãi, nàng ôm Thanh Y, cõi lòng ngập tràn đau đớn. Đó là quá khứ của Thanh Y, là thứ u ám bị nụ cười tươi dịu dàng của nàng che dấu.

"Ta bị tú bà bắt đi, nương chỉ kịp tới cho ta một túi bánh ngọt. Ta vẫn dấu kỹ mãi cho đến khi nó mốc meo mới ăn. Nương gạt ta, nó căn bản không ngọt, chẳng hề ngọt......"

"Thanh Y......." Đôi mắt Vũ Lâm đã đong đầy hơi nước, nàng đau lòng về quá khứ của Thanh Y. Con đường trước mắt người ấy đã viết nên một câu chuyện xưa thế nào đây!

[BHTT - Edit hoàn] Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh MạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ