"Vương Nguyên! Lau bảng đi!" – một đứa bé cao cao nhét cái giẻ vào tay đứa bé thấp hơn, trắng trẻo hơn."Vương Nguyên! Quét lớp luôn đi!" – thằng bé khác đẩy cây chổi cán ngắn dành cho con nít về phía cậu.
"La Đình Tín! Lưu Nhất Lân! Mấy cậu làm gì đó?" – thằng bé da nâu nâu đi lại gần chỗ họ.
Hai thằng bé cao cao giật mình nhìn thằng bé vừa hét lên."Bọn em có hẹn Thiên Tỉ đi đá banh rồi. Vương Nguyên nói rảnh nên tụi em nhờ." – thằng bé La Đình Tín chu môi nói.
"Vương Nguyên nói sẽ làm giúp tụi em mà. Như vậy là đâu có bắt ép, anh không có quyền đánh dấu lỗi tụi em vào sổ được." – thằng bé Lưu Nhất Lân hùng hổ nói khẽ nhìn qua cậu bé Vương Nguyên.
"Vương Nguyên cậu bị tụi nó ép phải không?" – thằng bé nâu nâu quay sang hỏi cậu.
Vương Nguyên chỉ lắc đầu. – "Hôm nay là ngày trực lớp của mấy cậu. Là lớp trưởng! Anh có quyền giám sát, dọn lớp nhanh đi rồi về."
"Vương Tuấn Khải! Anh.... anh đừng quá đáng nha! Vương Nguyên nói làm giúp tụi em, anh làm vậy là cố tình làm khó tụi em rồi." – Là Đình Tín bực bội đẩy mạnh vai Vương Tuấn Khải."Nếu không phục có thể nói với cô. Tôi đi nộp danh sách vòng lại mà chưa dọn xong, tháng này mấy cậu bị trừ sạch điểm thì đừng trách." – Vương Tuấn Khải nghiêm nghị cảnh cáo quay sang Vương Nguyên – "Ở đây có chuyện của cậu, mau về nhà đi!"
Vương Nguyên nhìn La Đình Tín và Lưu Nhất Lân lần nữa rồi chào họ đi theo sau lưng Vương Tuấn Khải ra ngoài lớp."Khải ca ca.... cám ơn nha!" – giọng cậu nghe thật nhẹ.
"Tôi chỉ làm theo trách nhiệm của mình thôi." – Vương Tuấn Khải không nhìn lại mà bước đi thẳng.
Đó là khoảng thời gian tiểu học của họ. Vương Tuấn Khải luôn được làm lớp trưởng, không phải vì cha anh là trưởng thôn nên thiên vị. Vương Tuấn Khải thừa hưởng tính cách từ cha mình nên anh luôn là con người có tính trách nhiệm cao. Tuy là ăn nói không khéo nhưng rất thẳng thắn và được nhiều người lớn tin cậy. Tương lai anh sẽ làm trưởng thôn, quản lý và giúp đỡ những người dân trong thôn anh.
Thôn ở Trùng Khánh này xưa nay yên tĩnh và sống quây quần bên nhau. Ở thôn người dân luôn chân thật và chất phác, không sống hiện đại như người thành phố, cũng không hiểu biết khoa học gì đó. Cái họ sống chỉ là trồng trọt chăn nuôi, lớn lên lấy – gả để có con cháu đông vui trong gia đình. Phụng dưỡng cha mẹ già, cứ đời này nối tiếp đời kia. Bao năm nay cái thôn này vẫn thế.
Vương Nguyên không hẳn là bạn thân của Vương Tuấn Khải vì anh khá nghiêm nghị nên khiến người khác khó gần. Vương Nguyên thích Vương Tuấn Khải từ bé vì anh rất tốt bụng và chững chạc so với độ tuổi của anh. Có người thích, có người ghét nhưng đó không phải là điều quan trọng của Vương Tuấn Khải Với anh chỉ làm tốt việc được giao và cố gắng trở thành một trưởng thôn có thể mang đến cuộc sống ấm no cho mọi người. Đất cả thôn này đều là của nhà họ Vương nên có thể nói anh là triệu phú, đã nói trước anh không màng mấy cái đó. Anh rất nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, anh em khi khó khăn. Còn tình cảm thì tính sau, lấy vợ sinh con cũng là việc sớm muộn. Chỉ cần lấy được người nào ngoan hiền, làm việc nhà giỏi và không cãi lời thì được rồi, anh không kén chọn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NC -17] [Khải Nguyên ver] Ngốc
FanfictionAuthor: Riiko Editor: Kẹo Nhị Vương Pairing: Khải Nguyên Category/Genre: Hỗn hợp – Romance, Supernatural – Pregfic, OOC Rating: NC – 17 Đây là một fic được Edit lại và chuyển ver! Fic này chưa được đồng ý của tác giả, cho nên đừng đem ra ngoài nha...