Chương 3: Giáp đông tứ mộ
Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt
Tề Thiết Chủy nói với Trương Khải Sơn, Tề gia nhất phái, thời cổ phân âm dương, định càn khôn, ban ngày làm việc tính bát tự, chọn âm trạch, tìm long mạch, ban đêm trông núi điểm sao, làm nghề trộm mộ. Đến thế hệ của phụ thân hắn rốt cuộc là tư chất kém cỏi nhất, đạo hạnh nông cạn, hắn lại còn kém hơn, chỉ học được ở phụ thân một ít mặt ngoài mà đã là lão Bát của Trường Sa Cửu Môn. Điều này chứng tỏ học thức và năng lực của tổ tiên Tề gia thâm sâu không lường được.
Một phái này quy củ rất nhiều, có người nói do xem trộm quá nhiều thiên cơ nên phải khoá miệng lánh đời, trong đó rất nhiều giai thoại lý thú. Đến thế hệ của Tề Bát đã biến thành chuyện cổ tích kể đầu giường. Lúc lâm chung, phụ thân hắn mơ mơ hồ hồ, nói với hắn vài lời tối nghĩa khó hiểu, trong đó có một quy tắc. Đó là cao thủ của Tề gia khi tiến vào nơi thập phần hung hiểm, phát hiện mình không còn cửa sinh, sẽ treo gương thanh đồng lên đầu ngựa của mình, để nó mang theo pháp đồ chuyên biệt mà chạy ra, muốn cho hậu thế biết được mình chết ở nơi nào và tại sao.
Trương Khải Sơn nghe xong, nhìn phía sau xe lửa, cố kìm một câu tiếng Trường Sa: "Đi buôn ma tuý bây giờ không dùng ngựa mà dùng xe lửa, không biết muốn đi đâu tìm chết, động tĩnh thật lớn." (câu này thật sự không chắc chắn về nghĩa- ý trên mặt chữ thì là vậy)
Truyền nhân Tề gia không nhiều, nghĩ đến trong tộc có những người chết oan chết uổng, trong lòng Tề Thiết Chủy vẫn còn có chút khó chịu.
Nghĩ đến những gì gia tộc truyền lại sợ rằng từ đây sẽ thất truyền, hậu thế muôn đời không được biết. Nhưng đồng thời lòng hiếu kỳ của hắn cũng dâng lên, xe lửa này ở đâu mà đến, ở đầu xe lại treo gương thanh đồng, đây là chuyện gì?
Quân xa ở một bên trực tiếp lái tới sân ga, không ít công binh đi xuống, Tề Thiết Chủy càng đếm càng thấy nhiều, biết mình nhất định không đi được, không bằng dẹp sĩ diện, vì vậy hỏi Trương Khải Sơn chân tướng sự tình rồi tính tiếp.
Phó quan ở bên cạnh kể lại đại thể chuyện xảy ra tối hôm qua cho hắn, kết bằng một câu: "Lái tàu treo cổ trong đầu tàu, chắc là khi đi vào địa giới Trường Sa liền giảm tốc độ, tính toán cự ly chuẩn xác rồi thắt cổ tự sát. Không cần thêm than và nước lạnh mà xe lửa vẫn đi về phía trước, đến khi đầu máy đi vào trong trạm, đụng tan ba mươi mấy đống cát mới dừng lại."
Tất cả cửa ra vào trên xe lửa đều bị sắt lá hàn kín, công binh hạ xe xuống, dùng mỏ hàn cắt lớp sắt, bắt đầu từ đầu tàu và hai bên thùng xe.
"Lái tàu này là một tay già đời, bằng không không thể tính chuẩn như vậy, xe lửa tuyệt đối không có khả năng dừng lại chính xác ở trong trạm." Trương Khải Sơn nói, "Đây tuy nói là treo cổ nhưng tử trạng có phần kỳ lạ."
Tề Thiết Chủy leo lên đầu xe lửa, lau sạch cửa sổ nhìn vào bên trong, thấy cỗ thi thể vẫn treo ở đấy. Sự kỳ lạ Trương Khải Sơn nói đến là hai con mắt của hắn, con ngươi chỉ to bằng hạt đậu tương, nhìn y hệt mắt chồn. Đây không phải là con mắt.