Chương 24

383 11 0
                                    

Một đêm này, thành Nhân Xương không ai có thể ngủ. Mười bốn vạn binh mã của Nhân Xương lấy thế chẻ tre đánh vào lãnh thổ Vệ Quốc. Vệ Quốc hoàn toàn không dự đoán được Nhân Xương có lực phản kích, biên quan chư thành hốt hoảng ứng chiến, cũng đã là không kịp .

Mà trong một căn phòng ở phía tây nam trong quân doanh của quân Bắc ở Nhân Xương, nhóm quân y bận rộn một lúc thật lâu mới rời đi, người ngồi ở bên giường chờ khi bốn bề hết sức vắng lặng, mới biểu lộ ra đau xót tận đáy lòng.

"Phong Nhi, Con không cần phụ vương sao? Con muốn bỏ lại phụ vương sao?"

Nhiễm Mục Lân cẩn thận nắm lấy tay con, thấp giọng khóc rống.

"Vương gia. . . . . . Thuộc hạ vô năng, hết thảy. . . . . . chỉ có thể nghe thiên ý. Tâm phế của thế tử điện hạ đã bị tổn hại, có thể chống đỡ đến hiện tại, đã là kỳ tích."

Nam nhi không rơi lệ, chính là chưa chạm tới chỗ thương tâm nhất mà thôi. Nhiễm Mục Lân vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, ở khi tất cả mọi người lui ra, liền phát tiết ra toàn bộ nỗi đau. Hắn không phát tiết nỗi hận lên nhóm quân y này, chỉ phất tay cho bọn họ lui ra, để cho hắn có thể ở riêng một mình với đứa con. Hắn không phải không hận, mà hắn càng hận chính mình nhiều hơn.

"Phong Nhi, phụ vương đáp ứng con, tuyệt không bỏ lại con một mình thêm lần nào nữa, Phong Nhi, tỉnh lại nhìn nhìn phụ vương. . . . . ."

Nhiễm Mục Lân thương tâm muốn chết, Phong Nhi của hắn, con của hắn, hiện giờ lạnh như băng lãnh nằm ở trước mặt hắn, bảo hắn làm sao chịu đựng nổi.

"Phong Nhi. . . ." Đem con thân thể gầy nhỏ của con ôm lên trên người mình, Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy có người đang cầm dao đâm từng nhát vào tim hắn, "Phong Nhi. . . . . là phụ vương a . . . . Phong Nhi, không phải chúng ta đã thống nhất với nhau rồi sao? Cả đời này cũng không tách ra, chúng ta sẽ ở tại biên quan, sống tự do thoải mái. . . . . . Phong Nhi. . . . . . phụ vương sai rồi, phụ vương không nên để con lại một người trong kinh thành."

"Phong Nhi, con có thể không để ý tới phụ vương, có thể giận phụ vương, nhưng con đừng không nhìn phụ vương a. . . . . . Phong Nhi. . . . . . Phụ vương thích nhất đôi mắt của Phong Nhi, thích nhất. . . . . ."

Phúc Quý ngồi xổm ngoài cửa, lệ rơi không ngừng, theo Vương gia mười mấy năm, gã là người hiểu rõ tâm của Vương gia đối với thế tử nhất. Vương gia xem thế tử như chính đứa con mình sinh ra mà yêu thương mà sủng ái. Một tiếng khóc thảm kia của Vương gia, đập vào lòng người nhức buốt.

"Ông trời, xin ông thương xót. Chủ tử của con cũng đã quá khổ rồi, ông đừng mang thế tử đi. . . . . . Phúc Quý cầu xin ông, xin ông thương xót."

Phúc Quý quỳ trên mặt đất, dập đầu khẩn cầu, bên tai là tiếng khóc áp lực đầy bi thống phát ra từ phòng trong.

Phụ vương. . . . . .

Ở trong bóng tối bao la, Nhiễm Mặc Phong nghe được tiếng khóc của phụ vương. Sao phụ vương lại khóc? Nó chưa bao giờ nhìn thấy quá.

Phụ vương. . . . . .

"Phong Nhi, phụ vương biết cái con thỏ con xấu xa Lạc Thành ở trong cung khi dễ con, chờ phụ vương quay về kinh, nhất định sẽ báo thù cho con. Ai cũng không được phép khi dễ Phong Nhi của phụ vương."

[Đam Mỹ] Tác Đồng - NeletaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ