Chương cuối

870 19 0
                                    

 Điền Mật Mật hai tuổi, rất thích nói, nhưng phát âm còn ngọng nghịu, năng lực biểu đạt đang trong giai đoạn phát triển. Từ lúc được bảy tám tháng tuổi, Mật Mật đã được giao cho một 'sứ mạng' hết sức quan trọng. Ba ba thích bế Mật Mật đặt trên đùi, dạy Mật Mật từng chữ. 

"Mật Mật, muốn, em trai, Mật Mật, muốn, cha mẹ, ở chung.... .... Mật Mật, nói lại đi con." 

"Mật. A giận." 

"Mật Mật, muốn, em trai." 

"Mật Mật.... ... Đáy đáy......." 

"Đúng, rất tốt! Mật Mật, muốn, em trai, muốn, cha mẹ, ở chung." 

Từ khi Mật Mật mới biết bi bô, đến khi bắt đầu phát âm một chữ, rồi đến từ láy, Điền Hân Viêm luôn dạy không ngừng, mong chờ sớm ngày có thu hoạch. 

Hôm nay, Mật Mật mang một đôi giày mỗi khi đi sẽ phát ra tiếng kêu rất vui tai, chạy nhào vào lòng ông ngoại. 

"Mật Mật, muốn, em trai." Giọng Mật Mật ngọt như đường. 

Ông ngoại không hề có sức chống cự, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. 

"Mật Mật, muốn, cha mẹ, ở chung, em trai." 

"Được, được. Ông ngoại giúp Mật Mật, ông ngoại giúp.... ..." Bỗng Phó Quỳnh Sâm sực tỉnh lại. Chuyện này không phải ông ngoại muốn là được! Lúc đầu, khi quyết định hôn sự của con gái, ông vỗ ngực đảm bảo mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sau lại, con gái ly hôn, khiến địa vị của ông trong nhà rớt xuống không phanh. Trước kia, việc lớn ông quản, việc nhỏ để vợ xử lý. Giờ, trong nhà toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ gì, ông không còn quyền quyết định nữa. Mật Mật à, cha mẹ của con có thể ở chung hay không, ông ngoại không giúp được gì đâu.

 Hơn hai năm, cha mẹ của Mật Mật vẫn không thể ở chung. Không phải vì tình cảm đã thay đổi, mà là muốn nhưng không được đồng ý. 

Ông ngoại trộm liếc bà ngoại đang thong thả uống trà, "Bà à, bà thật không có ý định cho Nhã Nhã và chồng nó." 

"Bọn nó không vội, ông gấp cái gì?" Bà ngoại rất bình thản. 

"Mật Mật đã lớn thế này rồi, cũng đã đến lúc....... Bọn nhỏ cứ lén lén lút lút như vậy, thật đáng thương....." Ông ngoại lẩm bẩm.

 Bà ngoại không nói gì, ngoắc ngoắc tay, gọi Mật Mật đến bên cạnh, cho bé ăn bánh quy. Có bánh ngon, Mật Mật nào còn nhớ 'em trai, ở chung' gì nữa, vui vẻ đứng gặm bánh. Ông ngoại ngồi vào bên cạnh bà ngoại, giúp bà ngoại rót trà. 

"Bà không tin Hân Viêm à? Chuyện ly hôn không phải đã giải thích rõ rồi sao? Nó không phải thay lòng, chỉ là ngu hiếu thôi, Nhã Nhã đã không trách nó, chúng ta ở giữa ngăn cản, có phải rất vô lương tâm không?" Ông ngoại vừa nói, vừa giúp bà ngoại đấm vai, bóp lưng.

"Hơn hai năm này, bà cũng thấy đó, Hân Viêm rất tốt với Nhã Nhã. Tô Vô Địch cũng từng lén tới gặp tôi, hi vọng chúng ta cho phép bọn nhỏ..."

 Bà ngoại uống cạn ly trà xong mới chậm rãi nói, "Tôi để cho nó bù lại lúc trước không theo đuổi Nhã Nhã." Chính vì có được quá dễ dàng, nên mới không biết quý trọng!  Muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, thật xem nhà họ Phó dễ bắt nạt?

"Thì ra là vậy! Bà thật.... anh minh, anh minh!" Ông ngoại nịnh nọt nói. 

"Bà ngoại, bánh bánh." Tay và miệng của Mật Mật đều dính đầy bột bánh. Bà ngoại lau miệng cho Mật Mật xong, lại cho bé một cái nữa. Mật Mật đáp lại bằng nụ cười thật tươi.

 "Mật Mật thật dễ thương!" Ông ngoại nhìn cháu gái trắng nõn đang cười híp mắt, nói. Bà ngoại cũng nghiêng đầu nhìn, thầm tán thành.

 "Bà ngoại, cho, ăn." Mật Mật vui vẻ chia sẻ bánh với bà ngoại.

 Mật Mật cười lên rất giống Phó Quan Nhã, mà Phó Quan Nhã lại rất giống Phó Quỳnh Sâm, vì vậy mẹ Phó không cách nào chống cự được với nụ cười có lúm đồng tiền kia, lúc trẻ đã vậy, về già vẫn thế. 

"Mật Mật à, buổi tối nói với cha, chuẩn bị cưới mẹ về nhà thôi." 

"Dạ....?" Miệng Mật Mật đầy bánh, nghe không hiểu. Khó được mẹ Phó vui vẻ một hồi, quyết định 'đại xá thiên hạ', kết quả, năng lực chuyển đạt của Mật Mật chưa đủ, chỉ nhớ rõ hai chữ duy nhất. "Cưới, ngựa, Mật Mật, cưới ngựa." 

"Cưới? Cưới ngựa? Hay là..... Cỡi ngựa?" Ba ba cố gắng hiểu lời Mật Mật.

 "A, cỡi ngựa, cỡi ngựa." Mật Mật lập tức thay từ, cho rằng đó là trò chơi mới.Trong thế giới của Mật Mật, 'cưới' hay 'cỡi', 'ngựa' hay 'mẹ' đều giống như! 

Ba ba lập tức cuốn tay áo sơ mi lên, để con gái bảo bối lên ngồi lên đầu vai, làm ngựa cho Mật Mật cỡi, lắc lên lắc xuống khiến Mật Mật cười khách khách không ngừng. 

Mãi cho đến thật lâu, thật lâu sau đó, khi Mật Mật đã phát âm rõ ràng rồi, rốt cuộc mới thành công chuyển đạt hết cả câu cho ba ba nghe. Đó là chuyện sau khi Mật Mật được ba tuổi. 

*Cưới và cỡi, mẹ và ngựa (mã) có phát âm gần giống nhau, nên Mật Mật không phân biệt được.


(Ngôn tình) Anh chàng ngọt ngào - Quyết Minh - FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ