Tôi ngồi trong phòng khách, không thể di
chuyển. Vài phút trước, điện thoại tôi đã
reo lên với một số liên lạc lạ hoắc và một
tin nhắn ngắn gọn: "Tôi đang ở cửa trước
nhà bạn". Nhưng đó không phải là đều
làm tôi sợ. Tiếng gõ cửa tiếp theo sau đó
mới thực sự kinh hoàng, hơn cả những gì
tôi có thể tưởng tượng ra. Tiếng gõ rung
rợn ấy vang lên. Tôi do dự liệu có nên
đứng dậy và đi xem ai đang đợi mình bên
kia cánh cửa gỗ hay không
Tôi chậm rãi nhấc người lên, nhưng khi tôi
còn chưa kịp đi bước nào thì cái điện thoại
trong túi tôi lại reo lên chập hai. "Tôi đang
ở cửa sau nhà bạn", tin nhắn nói. Tiếng
gõ cửa lại bắt đầu. Nó không hề có ý niệm
vội vàng, dù tôi không quan tâm cho lắm,
nhưng thay vào đó là một sự biể hiện một
ý thức quyết định có hệ thống. Dù là gì
đang đợi ở ngoài đó thì nó sẽ không đơn
giản bỏ đi. Tôi chuẩn bị tinh thần cho điều
tồi tệ nhất có thể xảy ra
Có thể đây chỉ là một trò đùa. Tôi cũng
muốn tin là vậy lắm chứ, nhưng đầu óc tôi
thì lại theo hướng khác mất rồi. Tôi không
nghĩ ra bất kì ai có thể nghĩ rằng một trò
đùa như thế này chỉ "cho vui thôi", và
bên cạnh đó, ai cũng nghĩ rằng tôi đã đi ra
ngoài thị trấn chơi vào dịp cuối tuần này
nhưng lại mắc kẹt ở nhà vì bị cảm cúm.
Làm gì có ai biết tôi đang ở nhà cơ chứ.
Bây giờ tôi ước gì mình đã không ở nhà
một mình thế này...
Tiếng gõ cửa đã ngưng, nhưng tim tôi
vẫn cứ đập loạn lên. Tôi đứng sững tại
chỗ trong vài phút, ngóng cổ lên lắng
nghe. Nghe không có gì lạ bên ngoài. Lấy
hết can đảm và bình tĩnh, tôi bò tới cửa
sổ. Trời thì tối thui, nhưng không có đấu
hiệu gì có ai ngoài đó hết. Nhưng tôi vẫn
không đủ can đảm để đi tới một trong hai
cánh cửa chính trong nhà.
Tôi gần nhưng nhảy dựng lên khi cái điện
thoại bắt đầu rung lần thứ ba. Không hề
nhìn vào màn hình, tôi đợi những tiếng gõ
