GƯƠNG
Tôi chưa bao giờ thích gương, tôi không biết tại sao, nhưng tôi chỉ cảm thấy hoàn toàn không tự nhiên. Luôn luôn có cảm giác rằng hình ảnh phản chiếu tôi thấy không phải là bản thân, luôn luôn có thứ gì đó... không đúng... về chúng.
Tôi đã từng cho rằng đó chỉ là vì tôi còn trẻ và còn ngây thơ, dễ dàng sợ hãi những câu chuyện kinh dị, vì đầu óc tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Tuy nhiên, khi tôi lớn lên, nỗi sợ dần dần rõ rệt hơn, nó thực hơn. Tôi trở nên ngày càng cảnh giác về những hình ảnh phản chiếu của mình, luôn tránh nhìn vào chúng bất cứ lúc nào có thể. Nhưng sự tò mò lúc nào cũng mạnh mẽ hơn tôi, bắt tôi phải mở to mắt ra mà nhìn. Thường thì tôi có thể thề rằng cô ta di chuyển khác với tôi, một cử động nhẹ của bàn tay, một cái nhìn thoáng qua của đôi mắt, một chút ẩn ý trong nụ cười. Tôi đã tự thuyết phục bản thân, đó là vì tôi ngu ngốc, và thị giác đã đánh lừa tôi. Nhưng đâu đó luôn luôn có những suy nghĩ nghi ngờ, và nỗi sợ hãi khiến tôi không bao giờ dám nhìn chúng lâu.
Mặc dù đến gần đây, tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi đã luôn đúng suốt từ đó đến giờ. Các chuyển động ngày càng khác biệt một cách rõ rệt, đến nỗi tôi không thể nào phủ nhận nó được nữa. Cô ta thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang một bên với vẻ mặt bối rối, bàn tay cô ta vuốt ve mái tóc trong khi tay tôi vẫn đặt trên bồn rửa mặt. Cô ta thậm chí còn bước lùi lại một bước, cứ như thể cô ta sợ hãi khi thấy tôi vậy.
Tôi bắt đầu tránh né các ảnh phản chiếu ngày càng nhiều hơn; gương, cửa sổ các shop, vũng nước. Bất cứ thứ gì mà tôi có thể thấy bản thân mình trong đó. Tôi che phủ tất cả tấm gương ở nhà bằng khăn trải giường, giấu đi bất kỳ bề mặt phản chiếu nào, thả tất cả màn cửa xuống. Điều đó đã trở nên tệ hại đến nỗi mỗi chuyến đi ra bên ngoài của tôi giống như một quá trình tấn công và tôi bắt đầu khép mình lại. Những cuộc gọi nhỡ, những dòng tin nhắn lo lắng từ bạn bè và gia đình ngày càng nhiều. Tôi chỉ nói với họ rằng tôi cảm thấy không khỏe, nhưng tôi sẽ sớm hồi phục lại.
Sau cùng, tôi đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi thật ngu ngốc, suy nghĩ quá nhiều, hủy hoại cuộc sống của tôi chỉ vì những thứ-không-thể-xảy-ra. Tôi cần phải thuyết phục bản thân mình một lần nữa, một lần và mãi mãi.
Chạy xộc tới trước cái gương trong phòng ngủ, xé rách tấm ra giường, và tôi hét lên: "CÔ LÀ TÔI, CÔ KHÔNG THỂ DI CHUYỂN NẾU NHƯ TÔI KHÔNG LÀM NHƯ THẾ!"
Thật sự khi ấy tôi hoàn toàn không biết mình đang mong chờ những gì. Tôi đứng đó, thở hổn hển một lúc lâu, nhìn chằm chằm bản thân. Tóc tai rối bù, đôi mắt thâm quần. Những thứ này thực sự đã tước mất cuộc sống của tôi.
Tôi bắt đầu cười nhạo chính mình, thật là một con ngốc mà! Tiếng cười nhạo nhanh chóng trở thành tiếng khóc thổn thức, cứ như là tất cả mọi cảm xúc bị dồn nén của tuần qua trào lên trong tôi và tôi gục ngã xuống đất.
Cuối cùng, tôi ngước lên nhìn bản thân mình một lần nữa, chỉ có điều... nó không phải là tôi. Cô ta vẫn đứng đó, với vẻ khiếp sợ trên gương mặt. Tay cô ta cầm một thỏi son môi, và cô ta đưa nó lên mặt kính.
Những dòng chữ hiện lên:
'Tránh xa cái Gương ra!'