Chương 29 - Thông báo

4.9K 141 5
                                    

Vụ án Lý Nhiên kết thúc, Hiểu Kiều cũng không rảnh chút nào. Vụ băng cướp cũng dần dần khép lại, lần trước bắt được 3 nhân vật chủ chốt, bây giờ giăng lướn tóm gọn, là thời điểm vô cùng bận rộn.

Có tin phát hiện tung tích của kẻ cầm đầu ở thành phố bên cạnh, Hiểu Kiều không ngại vất vả, báo cáo với cấp trên, dẫn theo Hoắc Bân đi tới đó. Trước tiên, điều tra , xác định mục tiêu rồi mời công an địa phương hỗ trợ vây bắt.

Một tiệc rượu quy mô nhỏ đang được tổ chức tại Phượng Hoàng Sơn Trang của Cận gia.

Tham gia chủ yếu là những người có giao tình với Cận gia, còn có một ít giám đốc cao cấp trẻ tuổi của Cận thị. Tất cả mọi người rất thích hình thức xã giao như vậy, có thể kết giao với nhiều người ở các lĩnh vực khác, có thể vì bản thân mình trải lộ. Đối với Cận Ngữ Ca cũng muốn dựa vào phương thức như vậy để lôi kéo nhân tài, mua chuộc lòng người.

Sau khi thay xong lễ phục ở phòng ngủ của mình, Cận Ngữ Ca vừa ra khỏi cửa, ngay chỗ rẽ ở cầu thang, hai nữ nhân đứng mặt đối mặt, thân mật đến mức muốn dính sát vào nhau.

Cận Hoan Nhan mặc váy dạ hội kiểu đuôi cá màu bạc, là vì phối hợp với chị mình cùng nhau tỏa sáng. Bên cạnh Âu Dương Thông một thân váy dài màu lam bảo thạch để lộ bả vai, tôn vinh dáng người thon dài cùng nhan sắc vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng mà một tay không an phận rất tự nhiên đặt trên lưng Hoan Nhan.

Cận Ngữ Ca cúi đầu lướt qua họ, không nói bất kỳ câu nào, xem như không nhìn thấy gì. Cận Hoan Nhan nhìn bóng dáng chị hai xuống lầu, cong cong khóe miệng nói với Âu Dương Thông:

"Kiều cảnh quan chọc chị hai mất hứng ."

"Làm sao cô biết?" Âu Dương Thông đưa tay lấy đi thứ gì đó dính vào trên lông mi của Hoan Nhan, cô ba nhắm mắt lại, an tâm để cô phục vụ.

"Dù có chuyện phiền lòng, chị hai cũng sẽ không đem cảm xúc về nhà. Hiện tại ngay cả ở nhà, mày cũng nhíu chặt, nhất định là buồn phiền về chuyện tình cảm."

"Có phiền não cũng là chuyện tốt a..." Âu Dương nhẹ nhàng than.

"Hả? Sao lại nói vậy?" Hoan Nhan tò mò cách nói này.

"Có phiền não chứng minh có người đáng giá để phiền não, không phải chuyện tốt sao?"

Hoan Nhan lại nhìn bóng dáng của chị mình, mỉm cười:

"Ừ, đối với chị hai mà nói, tuyệt đối đúng!"

Trên một đường quốc lộ vùng ngoại thành cách xa trung tâm thành phố, bình thường đã hiếm xe lại ít người, hiện tại là ban đêm, từng cơn gió Bắc gào thét, càng thêm quạnh quẽ, chỉ có ánh sáng đèn đường chiếu ảm đạm. Hoắc Bân mở cửa xe cảnh sát, nửa ngày cũng không có bóng người. Kiều Hiểu Kiều ở bên cạnh, đang tựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ gật.

Đi tới đây cũng đã được ba ngày, chạy qua rất nhiều nơi, luôn đoán không ra hành tung của đối tượng. Chuyến đi ngoại thành lần này xem như công cốc.

Đang chạy ngon trớn, xe đột nhiên xóc nảy một chút, sau đó một vang tiếng khác thường. Tốc độ xe chậm lại, Hoắc Bân vỗ vỗ tay lái:

[BHTT][EDIT-Hoàn] Ban Mã Tuyến - Dịch Bạch ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ