-Mẹ quen Sakura và Eriol hả mẹ?_Nếu như tôi chưa kể thì sẵn đây sẽ kể. Mikki là một người có đôi tai thính như con thỏ. Cô nàng đã nghe được khi bà gọi lấp bấp tên của Sakura, Eriol.
-À không! C-chỉ là tên hai đứa đẹp quá nên mẹ mới......_Bà e dè đáp, mồ hôi toát hết cả làn da trắng như hoa Huệ.-Mà thôi! các con vào nhà đi._Bà cười xòa rồi dơ tay làm khẩu hiệu ''hi''
-Tụi con đang ở trong nhà mà mẹ!?_Mikki đáp.
-Nhà cô lớn đó, bà chằn!_Syaoran nhìn quanh rồi đáp.
-Ờ, rồi sao ==_Nikki đáp.
-Thôi mời các con vào thư phòng._Bà đáp rồi tất cả mọi người bước lên cầu thang tới chỗ bà.-Quản gia, phiền bà!_Như hiểu được ý của bà chủ, bà quản gia bước đi vào một căn phòng gần đó. Con đường trải dài trước mắt Sakura và mọi người, Syaoran và Nikki thì liên tục cãi vả trên đường đi còn Sakura thì Eriol luôn để mắt đến mẹ của Nikki, nhìn bà với đôi mắt lạnh cả xương sống. Rồi họ rẻ vào một căn phòng, nội thất thanh lịch, xung quanh là những quyển sách về kinh doanh tài chính, bla...bla...
-Mời các con ngồi!_Bà ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Sakura và Eriol, nở nụ cười để che giấu điều gì đó.
-À....Nikki, con đi lấy trà đi, cả bánh nữa, mẹ có mua vài món quà cho con để ở phòng của con._Bà đáp cười cười.
-Dạ!_Cô đáp rồi chạy một mạch ra khỏi phòng, nhắc tới bánh và quà là cô lại thấy phấn kích. Trong khi đó thì Syaoran cũng đi vệ sinh, căn phòng giờ chỉ còn ba người, hình như mâu thuẫn giữa họ rất sâu đậm, Sakura, Eriol và mẹ của Nikki.
-Chào dì, Sonomi Daijouji!? À không! Là Sonomi Hanazawa!_Eriol lên giọng chua chát. Mồ hôi trên gương mặt bà nhễ nhại có vẻ như một bí mật sắp bị lộ ra.
-Dì đừng cố dấu nữa, trên đời này rất ích người giống nhau và nó chiếm tỉ lệ rất thấp dì Sonomi à! Nếu như dì không phải dì Sonomi thì sao....dì lại đổ mồ hôi thế, Sonomi-sama?_Giờ là tới Sakura, đôi mắt cô sắt bén và lạnh lùng. Ai kia đang run rẩy, đột những tiếng lách cách như có cái gì đó đập vào cửa sổ, gió, gió thổi như báo hiệu một cơn bảo sắp đến. Bầu trời âm u, sấp sét bắt đầu đánh xuống từng đợt. Bà thở dài náo nể
-Đúng là không có gì có thể qua được đôi mắt sắt của hai đứa này, sau bao nhiêu năm các con vẫn thế. Rồi bí mật sẽ lại phải bật mí,.._Bà đáp đầy vẻ ẩn ý, khuôn mặt nghiêm túc và đanh
Lại, mái tóc đỏ che đi một đôi mắt, tôi mắt đó như đang rất buồn.-Giờ dì hãy giải thích, Nikki là ai!_Sakura lên tiếng giận dữ, cô như muốn hét lên rằng "NIKKI LÀ AI!" nhưng nếu làm thế Nikki sẽ có thể nghe được vì thế cô đã cố kiềm nén cảm xúc của mình.
-Là người mà con yêu quí nhất, Sakura...._Bà đáp rồi bước đến bên những cửa kính trong suốt và hướng nhìn ra bầu trời đen ù tối kìa.
-Tức là...._chợt! Đôi mắt Eriol ngạc nhiên đến tột cùng, không lẻ đó là!
-Tomoyo...Daijouji._Bà đáp và một tiếng sét giáng xuống "Rầm!". Ôi nghe xong như sét đánh ngang tai~~~
-Không thể nào! Chính mắt con đã nhìn thấy Tomoyo được chôn dưới lớp đất lạnh, càng không thể nào Tomoyo có thể sống lại sau vụ kinh hoàng đó!_Sakura đáp, đập tay mạnh xuống bàn.
![](https://img.wattpad.com/cover/54838998-288-k95309.jpg)