Chương 3

179 3 0
                                    

"Tách"
-Á, cậu làm cái trò gì thế hả?? Vứt ngay cái điện thoại đi, Đồ điên
-Hê hê, quần áo này!
-Đưa đây! Cút ra!
"Rầm"
Thằng điên, hức hức, cả cái thân thể này bị hắn thâu tóm hết vào cái Lumia 1020 ghẻ lở của hắn rồi, thứ bệnh hoạn, biến thái ở đâu ấy! Ay zời ơi là zời, huhuhu
-ĐỒ THẦN KINH BIẾN THÁI ĐÁNG GHÉT, XÓA NGAY CÁI ẢNH ĐÓ ĐI CHO TÔI KHÔNG TÔI GIẾT CẬU ĐẤY, ĐỒ BỆNH KI..A...A!
Tôi chẳng biết làm gì ngoài hét ầm lên trong nhà tắm, hét chán thì đành ngậm ngùi tắm tiếp chứ cứ ở trong đấy mãi chắc sun hết chân tay mất, trong lúc "tưới" làn nước mát vào người, trong đầu tôi là những hình ảnh đầy bạo lực để đe dọa hắn ta phải xóa mấy tấm ảnh khỏa thân "không che" của mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo gọn gàng, mà quần áo tên này thơm ghê, chắc mẹ hắn xả bằng Comfort hương nước hoa pháp đây. Lấy hết can đảm, tôi hé cửa tính xem hắn đứng đâu thì lao ra cướp luôn, tuy nhiên không thuận theo những gì mà tôi nghĩ, tên biến thái đó ra khỏi phòng lúc nào rồi ấy, đành ngồi đợi hắn quay lại chứ giờ ra khỏi phòng gặp ai nữa trong nhà hắn thì ngại chết.
Ngồi nghía phòng hắn thấy cũng đẹp, gọn gàng, sạch sẽ (hơn phòng tôi) mà cũng bày biện lắm thứ ghê, Angry Bird, Tom & Jerry, Oggy... Chắc tuổi thơ tên này gắn liền với mấy nhân vật này. A...a! Truyện Shin, hay lắm! Có thứ giải khuây trong lúc chờ đợi xử tên kia rồi, huây nhưng mà hắn để trên cao quá, với mãi không tới... Cũng tại bố mẹ cơ, sinh kiểu gì mà ra thằng con lùn dí, lông chân lông lách mọc đủ rồi mà cao có 1m69, hức, gắng gượng 1 lúc thì tôi cũng sờ được quyển, nhún nhún mấy phát thì kéo dịch dịch được ra, gần được thì có 1 bàn tay thò từ phía sau lên ấn quyển truyện tôi hì hục mãi mới kéo ra nổi, hẳn nhiên rồi, là tên Minh chứ ai nữa
-Cậu thấp nhỉ!
-Thấp kệ tôi-kèm theo đó là củi chỏ hắn 1 phát thật đau
-A... Cậu bị điên à!
-Cậu điên thì có, đưa điện thoại đây!
-Để làm gì?
-Đừng có giả vờ, đưa điện thoại cho tôi mau!
-Định gọi mẹ hả?
-Đưa đây mau đồ biến thái-tôi hét lên và túm lấy cổ áo hắn.
-Này, đấy, cầm lấy
Hừm, cuối cùng cũng chịu nghe lời, ngay lập tức tôi giật cái điện thoại của hắn, mở màn hình lên
-Đáng ghét, mật khẩu là gì?
-1 năm không tắm
-1508 chứ gì
"Mật khẩu sai"
-Mật khẩu sai!
-vậy á, thế thì chịu!
-Đọc mật khẩu đúng cho tôi
-Thì đó đó
-ĐỒ ĐIÊN, ĐỌC MẬT KHẨU NHANH, NHA....NHANH-tôi túm áo rồi hẩy hắn xuống giường, hét thật to vào cái bản mặt đáng ghét ấy
-Hai đứa đang làm gì đấy? Bỗng dưng chị thằng Minh mở cửa vào
-Chị nhìn thế này mà còn hỏi à, hắn tủm tỉm
-Ừ, thế muốn làm gì thì làm nhưng nói bé thôi, à tí Em... Gì nhỉ?
-Nó tên là An
-Ừ, tí An ở lại ăn cơm nhé!
-Ơ... Chị ấy nói xong rồi đi luôn chẳng thèm đợi tôi trả lời, đúng là giống tính nhau mà. Chợt nhớ ra công việc đang làm dở, tôi quay lại
-Đưa... ôi sao mặt mình với hắn gần nhau quá thế này, tôi vội vàng đưa mặt ra xa mặt hắn, mà cũng quái, có gì mà tôi phải đỏ mặt nhỉ...
-Được rồi để tôi xóa ảnh "hót" của cậu cho. Đưa đây!
-Thật không?
-Thật!
-Tôi chẳng tin
-OK, vậy thì cứ để bức ảnh ở trong đó
*tên đáng ghét*
-Này! Xóa ngay đi
Hắn quẹt quẹt trên màn hình một hồi thì bức ảnh cũng hiện ra, trời ạ, không một thứ gì trên cơ thể tôi ngoài cái khe mông là không có trong hình, trời ơi, hắn thỏa thích nhìn mất cơ thể này rồi, đáng ghét quá mà, tên bệnh hoạn, huhu.
-Hehe, đẹp ghê!
-Xóa đi, xóa ngay đi đồ điên... Mặt tôi đỏ ửng lên vì bức ảnh đó
Tích, tích
-Rồi, xóa rồi nhé!
-Đồ thần kinh, đừng bao giờ hi vọng tôi chở cậu về nữa, đồ bệnh!
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng lao thẳng xuống nhà lấy xe mà phóng đi chỉ kịp chào chị thằng biến thái đó 1 câu chẳng biết chị ấy có nghe thấy không. Trên đường về nhà tôi phát điên luôn, dính đến cậu ta là dính đến phiền toái, ai mà ngờ cậu ta bệnh thế, hứ, đến khi về đến cổng nhà tôi mới nhớ ra "Trời đất, mình để quần áo đồng phục bị ướt ở nhà cậu ta rồi, điên mất thôi!"

Thích cậu, mình thích cậu!Where stories live. Discover now