Chương 4

149 3 0
                                    

Hô...ô...ờm, chẹp chẹp, ôi mẹ ơi buồn ngủ quá đi, chán quá đi mất, cứ đằng đẵng đằng đẵng sáng dậy sớm thế này chắc chết quá :'(

-An, qua đây-Thằng Sơn gọi, tôi lắc đầu ngao ngán rồi nằm rạp xuống bàn nhắm mắt, nhưng có 1 nỗi khổ là dù buồn ngủ nhưng giờ ra chơi trên lớp chẳng thể ngủ nổi, ồn quá chứ sao nữa, đến các tiết học thì chẳng được ngủ nữa, đường đường là lớp phó học tập mà bị nhắc ngủ trong giờ thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa.Thôi thì cứ lim dim vậy.

"Bộp"

-Cái gì thế?? Tôi giật mình bật dậy vì có thứ gì đó rơi từ trên xuống vào mặt tôi.

-Bánh mì! Tôi mua cho cậu đấy!

Mua cho mình à?? Mà sao hắn biết mình chưa ăn sáng nhỉ, trông ngon ghê cơ, nhưng mà đừng có hòng mua chuộc được ta bằng cái bánh mì đó

-Thèm! Tôi ngoảnh mặt đi, mặc kệ hắn đứng nhìn tôi

-Ăn đi, tôi mất công mua cho cậu đấy!

...

-Này, ăn đi mà...

...

-Ui dào, mời tao không mời, mời nó làm gì...-Thằng Thắng chạy ra giật cái bánh mì-Chà chà, Ngon thế này mà chê

-Tí mày trả tiền tao nhé, 25k!

-Gì mà đắt thế mày, mà tao tưởng mày mời??

-Tao mời nó chứ tao mời mày à?

-Xùy, mất cả ngon-Thằng Thắng nhăn nhó

-Ủa, mà sao tự dưng ông mời thằng An bánh mỳ vậy?-Cái Ánh từ đâu tự nhiên xen vô.

-À, tại hôm trước tôi với An có 1 chuyện...

-Chuyện gì??

-Hôm đấy...Á...

Ơ tên này định khoe chuyện đó ra à, tên thần kinh im ngay, nghĩ vậy tôi dẫm mạnh vào chân hắn cho hắn hết nói

-Chẳng có gì đâu, bạn bè mới quen tặng nhau quà ăn sáng xã giao thôi-Ẹc, sao mình lại nghĩ ra lí do khó tin vậy chứ???

-Chắc tao tin quá! Minh, nói mau, hay là gian díu gì hả?

-Tôi đã...

-Tao...ưm...ưm...-Thằng Thắng tay toàn mùi bánh mì bịt vào miệng tôi kinh quá đi mất...

-đã sao?

-Tôi đã đi nhờ xe An nên mua bánh báo đáp ấy mà!

Trời, thì ra hắn nói chuyện đó, chết mất, làm mình cứ tưởng.

-Mỗi thế thôi??

-Ừ, chứ còn thêm gì?

-Trời đất, có mỗi thế thôi mà phải mua bánh mỳ đắt lòi mang mời nó làm gì? Xong còn không thèm ăn nữa chứ, có thế mà cũng không cho nói!

-Tại tính tao tốt chứ bộ, không thích mang ơn ai cả.-Thằng Thắng chẳng thèm nghe câu chuyện nhạt nhẽo của tên Minh nên thả tôi ra rồi bỏ đi luôn.

-Thôi đi, lạy bố! Cái Ánh cũng bỏ về chỗ

Chẳng hề cố ý, tôi quay ra nhìn hắn, hắn đang nhìn tôi cười

Thích cậu, mình thích cậu!Where stories live. Discover now