Chương 50 + 51

180 3 0
                                    

50.

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Ánh mắt Vương Liên Hoa sáng mà lạnh, giống như ánh đao.

Chu Thất Thất không nói gì. Gương mặt của nàng ở dưới ánh đao thấp thoáng tái nhợt im lặng, giống như hoa sen tuyết.

Trầm Lãng chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay thấm lạnh.

Y đương nhiên phải cứu Thất Thất, mặc kệ Vương Liên Hoa tính toán hai người kia như thế nào . Nhưng trông thấy ánh mắt Thất Thất nhìn y trầm tĩnh, đột nhiên liền trong lòng đau xót.

Trong ánh mắt kia rõ ràng là hoàn toàn tín nhiệm cùng ái mộ.

Mà cặp mắt bên cạnh kia, lại tràn ngập vẻ mỉa mai, khiêu khích, cùng với... Một lời như vậy muốn nói nhưng lại thôi, xinh đẹp tựa như hoa đào, yêu mị tựa như hoa đào, rõ ràng muốn khiến y vừa thấy thì ánh mắt không thể dời đi. (muốn nói nhưng lại thôi: phong lưu ý dục thuyết hoàn hưu)

Y nhìn hắn, nói không ra lời.

Vương Liên Hoa ha ha cười nói: "Trầm đại hiệp, hay là ngươi không chịu sao?"

Hùng Miêu Nhi cùng Kim Vô Vọng nghe tiếng kinh động, khả thấy lưỡi dao sáng như tuyết đặt ở trên cổ chu Thất Thất, cũng là cả kinh.

Trầm Lãng nhìn bọn hắn, nhìn lại Vương Liên Hoa cùng chu Thất Thất, chỉ nói: "Hảo."

Vương Liên Hoa liền áp giải Thất Thất chậm rãi đi qua, đối với Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cười hì hì nói: "Há mồm."

Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương nhìn nhau cười khổ, chỉ phải há mồm tiếp viên thuốc Vương Liên Hoa ném tới. Bọn họ đương nhiên biết, rơi vào trong tay Vương Liên Hoa tất nhiên so với rơi vào trong tay Trầm Lãng thì đáng sợ hơn bội phần, nhưng cũng không thể nề hà (không biết làm thế nào).

Vương Liên Hoa thuận thế đẩy Thất Thất hướng trong lòng ngực Trầm Lãng, cười to nói: "Trả lại phu nhân ngươi." Liền nhún người nhảy lên con ngựa bên cạnh, quay đầu lại hướng Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cười nói: "Các ngươi lúc này luyến tiếc không đi, về sau cũng không còn kịp rồi."

Ba người đang muốn giục ngựa đi, chỉ nghe Kim Vô Vọng cười lạnh nói: "Ngươi chỉ nói lấy bọn họ đổi Trầm phu nhân, nhưng không có nói về sau đột biến như thế nào." Hắn rút đao ra, thân hình giống như đại bàn, đúng là một đao hướng trên người Vương Liên Hoa chém tới!

Vương Liên Hoa bên trong địa cung nguyên khí đại thương, như thế nào lại có thể lẩn tránh?

Chỉ nghe kêu lên một tiếng đau đớn, theo sau đó là một tiếng thét chói tai.

Nguyên lai trong lúc chớp mắt đó, Trầm Lãng thế nhưng lại thẳng tiến lên, đột ngột cản một đao kia!

Một đao kia chém vào trên vai phải y, máu tươi giàn giụa.

Tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế của Chu Thất Thất: "TrầmLãng, ngươi, ngươi vì sao..."

Trầm Lãng không nói gì, chỉ hướng nhìn thoáng qua hướng Vương Liên Hoa đi xa, lại đối diện cặp mắt tựa như hoa đào kia. Trong mắt có tích tụ đau thương, cùng thương tiếc, cũng có quyết tuyệt, giống như ngây ngốc, nhưng thân ảnh rời đi không có nửa phần đình đốn (tạm dừng). Dưới ánh mắt đang chạm vào nhau, Trầm Lãng lập tức quay đầu, đối chu Thất Thất gượng cười nói: "Ta không có chuyện gì, không cần lo lắng." Thân thể cũng chấn động, thiếu chút nữa ngã xuống.

[Đam Mỹ][Võ Lâm Ngoại Sử Đồng Nhân] Đào Hoa ( Trầm Vương ) (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ