.
Lúc Kim Taehyung về tới căn hộ ở tòa chung cư nằm trên khu phố Hongdae, con số trên chiếc đồng hồ đeo tay của anh đã nhảy sang 19:17.
Cảnh vật đã hoàn toàn chìm trong màn đêm, giờ đang là mùa đông nên không khí có phần khô khan lạnh lẽo. Nền trời bị mấy đám mây dày che kín đến tối mịt, chỉ còn vài vì sao là có đủ nghị lực đem thứ ánh sáng yếu ớt của mình xuyên qua từng tầng mây, rồi cứ thế le lói như những hạt kim cương nhỏ.
Taehyung bước vào trong thang máy, lúc này chỉ có một mình anh, sau đó vươn tay ấn nút số 07 rồi uể oải tựa lưng vào thành kim loại, khẽ khép mắt.
Thang máy vừa đến tầng bốn, cửa đột nhiên mở ra.
Một cô bé khoảng mười bốn tuổi lặng lẽ bước vào, kéo theo một đợt khí lạnh thấu sương khiến con người ta dựng cả tóc gáy. Cô bé đi chân trần, trên người khoác một chiếc váy xòe màu trắng, điểm xuyến một đóa mẫu đơn đỏ rực nơi ngực trái, làn da nhợt nhạt như thực như ảo, ánh mắt sâu hút vô hồn cứ nhìn chăm chăm về phía trước. Khắp người loang lổ mấy vệt đỏ thẫm, từ đầu đến tận chân, toát ra một mùi tanh nồng khó chịu.
Cái mặt đồng trên cổ tay anh lại xoay vòng như ở trên tàu điện ngầm lúc nãy.
Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ cử động tay đến nút đóng, ấn vào, rồi rụt tay về như không có gì. Cô bé bên cạnh cũng chẳng mảy may để ý đến anh dù chỉ một chút.
Thang máy kêu "Ding" một tiếng, vừa đến tầng bảy, Taehyung xốc balo trên vai rồi thong thả bước đi, hơi liếc mắt lại, cô bé ở bên cạnh tự nhiên lại biến mất không chút dấu tích.
Nếu là người nào khác gặp phải trường hợp này, sớm đã ngất đi vì sợ. Còn Taehyung, từ bé đến lớn đã gặp chuyện tương tự thế này hàng trăm lần, nhiều đếm không xuể, nên tự nhiên đã hình thành một loại miễn dịch, thành ra, hai từ "sợ hãi" gần như đã bị xóa sổ khỏi từ điển của anh từ lâu.
Cô bé lúc nãy, là một linh hồn vất vưởng tại tầng bốn mà ai trong tòa nhà này cũng truyền tai nhau dù chưa từng gặp phải, cô bé mất vì một tai nạn thang máy cách đây hai năm. Ngày nào đi học về anh cũng gặp, và ngày nào cô bé cũng lặp lại cái hành động vừa rồi - lặng lẽ vào và lặng lẽ biến mất - mà không làm tổn hại gì đến anh, nên anh cũng không cần phải để tâm gì đến.
Mở cửa bước vào căn hộ, Taehyung quăng chiếc balo lên ghế rồi thả người nằm phịch xuống, định bụng sẽ cứ thế ngủ luôn mà không thèm tắm rửa hay tìm cái gì lót dạ. Từ hôm qua, bố mẹ đi công tác, anh đã tự cho phép chính mình trở nên lười biếng như thế. Vả lại, cả ngày lê lết trên phòng Ban Giám hiệu để làm thủ tục chuyển trường gần như đã rút hết của anh toàn bộ phần năng lượng sót lại.
Thật ra thì, vì bố mẹ đi công tác thời gian dài, lại không an tâm để thằng con trai biếng nhác số một của mình ở lại căn hộ mà không có ai trông coi (dù đã là thanh niên mười tám tuổi), nên đã bắt anh phải về Busan ở với người chú tên Kim Minjae. Lúc ấy, anh chỉ chẹp miệng thở dài, hai người họ bao giờ cũng làm quá lên vậy đấy. Nhưng dù sao đi nữa, dưới Busan cũng có trường trung học Bangtan, một nhánh con của trường Big Hit nơi bản thân đang theo học ở hiện tại, vậy nên công tác thủ tục chuyển trường cũng chẳng gây nhiều rắc rối như anh nghĩ.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Shortfic][VKook] Tang Thương
FanfictionAuthor: Sil Jeon Book cover des by @DTaegu . Shortfic lấy ý tưởng từ phim "Ngôi mộ tang thương" của Hàn Quốc. Có yếu tố tâm linh, kinh dị, cân nhắc trước khi đọc :)) Mà thật ra cũng không có gì kinh dị lắm đâu nên thoải mái đê :)) . Enjoy . Do not E...