Chap 9.2

3.7K 503 68
                                    

Của bạn -bwikookies
__________________

.

Ngồi trước hiên nhà lúc bảy giờ sáng, Kim Taehyung đánh mắt nhìn lên bầu trời đầy mây, đầu óc mơ mơ màng màng chẳng rõ. Thiết nghĩ hôm nay là chủ nhật, anh vươn người đứng dậy, vào trong thay cho mình một bộ quần áo đơn giản mà đủ ấm - quần jeans tối màu, áo thun dài tay, chiếc khăn choàng to sụ màu đỏ tía và thêm chiếc áo khoác da bên ngoài. Anh mang theo túi đựng dụng cụ vẽ quen thuộc, quyết định mượn chiếc xe đạp cũ đã rỉ sắt của chú Minjae rồi một mình dạo quanh thị trấn.

Bầu không khí đậm mùi ẩm mốc bốc lên từ sâu dưới lòng đất khô cằn, cùng với mùi khói nhè nhẹ chẳng biết xuất phát từ đâu khiến Taehyung có chút khó chịu. Không gian u ám, bầu trời xám xịt phủ kín những mây làm lòng người dường như cũng chùng xuống. Đường xá vắng lặng, thi thoảng xuất hiện bóng dáng vài đứa nhỏ đang nô đùa với lớp tuyết dày trắng muốt. Từng đợt gió đông vụt qua kẽ lá vang lên thanh âm xào xạc, trong thoáng chốc lại giống như mang theo những tiếng thét gào từ một nơi xa xăm nào đó.

Taehyung đạp xe một cách chậm rãi, tầm mắt hướng về chỗ bọn trẻ con đang tụ tập trước khoảng sân nhỏ trong công viên, trong lòng chợt dấy lên một loại cảm giác quen thuộc nhưng mơ hồ.

Anh vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, khi về thăm ông bà ngoại, anh từng đến chỗ này nhiều lần. Và cũng chính ở đây, anh quen một cậu nhóc bé hơn mình vài tuổi sống ở đầu con hẻm bên kia đường cùng với một người bà. Có điều, gương mặt, ngoại hình, tính tình của đứa nhỏ ấy, cả những kỉ niệm liên quan, giờ đối với anh chỉ còn là những mảng kí ức rời rạc và gần như đã phai mờ đi mất.

Một cơn gió lướt ngang mang theo cảm giác lạnh lẽo, khô rát mạnh mẽ đến mức làm cho lớp da mẫn cảm dưới cánh tay Taehyung tê rần. Anh bất giác rùng mình, thở hắt ra, phần không khí trước mũi cũng vì vậy mà đông lại thành một đám khói trắng, sau vài giây liền tiêu biến.

- Hyung.

Một cậu nhóc bỗng dưng từ đâu nhảy bổ ra chặn ngay đầu xe Taehyung, khiến anh giật mình loạng choạng suýt ngã. Anh phanh gấp lại, đưa mắt nhìn thật kĩ cái cục tròn tròn trước mặt rồi bật cười một cách nhẹ nhõm, và cũng có chút bối rối.

- Kookie, em ở đâu ra vậy?

Jungkook vờ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, chỉ tít mắt nhìn anh một cái rồi nhanh nhảu leo tót lên yên sau mà ngồi thật chắc.

- Nè, em là đang làm gì?

Taehyung quay đầu về phía sau, ngạc nhiên tròn mắt nhìn đứa nhỏ nghịch ngợm. Jungkook cười toe khoe cặp răng thỏ trắng sáng và lúm đồng tiền cạn bên má, đáp bằng giọng mũi nghe đáng yêu đến mức làm tim anh triệt để mềm nhũn.

- Em muốn đi dạo cùng với Taehyungie! ~

- Hừm, được rồi. - Taehyung cười khổ - Dù sao đi một mình cũng thật chán.

Anh nghiêng người về phía trước lấy đà rồi dùng sức nhấn bàn đạp, đưa chiếc xe cũ rỉ sắt tiếp tục chạy bon bon trên đoạn đường bê tông đã dần xuống cấp. Jungkook ngồi phía sau, sâu trong đôi mắt đen láy cứ ánh lên nét cười lấp lánh. Cậu đem tầm nhìn dán chặt trên tấm lưng rộng vững chắc của nam nhân trước mặt, khóe môi chậm rãi giương lên thành một nụ cười đẹp đẽ nhưng đượm buồn.

[Shortfic][VKook] Tang ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ