1. Bước đi

3K 118 32
                                    

Tôi cầm máy ảnh đi vòng quanh hồ Tây. Chiếc balo nặng trịch như dính chặt vào lưng, xung quanh là rất nhiều người, rất nhiều âm thanh. Không khí đặc quánh. Tôi đã đi qua nhiều thành phố, nhưng chưa thấy nơi nào như Hà Nội. Rõ ràng có nhiều lúc khiến mình cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không nỡ rời đi.

Tôi đi bộ một mình. Vô định. Không rõ mình sẽ đi đâu. Ở Hà Nội có rất nhiều khách du lịch nước ngoài nhưng tôi chưa từng gặp một người Nhật Bản nào ở nơi này kể từ khi đặt chân xuống đây. Cứ đi như vậy, cuối cùng lại đến nhà thờ. Phố đã lên đèn. Trong khuôn viên nhà thờ có một gia đình người nước ngoài, ông bố ôm cô con gái nhỏ, người mẹ nắm tay ông, cười nói rất vui vẻ. Là một gia đình hạnh phúc. Cô con gái nhìn thấy chiếc máy ảnh trên tay tôi, liền lay vai người bố, ý muốn chụp ảnh. Ông bố và bà mẹ cùng quay lại, người mẹ nhờ tôi chụp cho họ một kiểu. Tôi đồng ý rồi xin họ địa chỉ email để có thể gửi ảnh.
Họ trò chuyện vài câu rồi đi còn tôi đứng tại đó một lúc nữa, chụp thêm vài tấm ảnh rồi đi vào một con đường phía bên trái nhà thờ. Xe cộ rất ít, những âm thanh ồn ào dần bị bỏ lại phía sau, khiến tôi nghĩ rằng nếu cứ đi như vậy, đến một lúc nào đó chắc sẽ chẳng còn nghe thấy gì nữa. Bên đường có một cửa hàng bán máy ảnh chụp lấy ngay, phía trong cửa hiệu là một anh chàng đang lúi húi làm gì đó sau quầy bán hàng. Tôi bước chậm lại để có thể kéo dài tầm nhìn của mình. Cửa hàng nhỏ nhưng có rất nhiều máy ảnh. Không chỉ có loại chụp lấy ngay mà còn có cả những dòng máy khác. Những bức ảnh được treo xung quanh bằng những chiếc kẹp nhỏ đầy màu sắc. Một cửa hàng lưu trữ toàn kỉ niệm của đời người.

Chiếc máy ảnh đầu tiên tôi có là loại chụp lấy ngay màu hồng phấn, rất xinh xắn. Tôi dùng nó để chụp hình một đàn anh khoá trên. Chụp lén lút. Tuy vậy, hình ảnh ghi lại vẫn rõ nét. Hồi ấy, tôi rất thích anh chàng này, tên là Chitose. Chitose chơi bóng rổ, nét cười hào sảng, phóng khoáng. Tôi cho tấm ảnh đó vào chiếc hộp giày chứa đầy những bức ảnh do chính mình chụp, nâng niu chúng như báu vật. Khi Chitose có người yêu, một chị khoá trên nhỏ nhắn với mái tóc dài rất đáng ghen tị, tôi chẳng biết làm gì, cứ lấy tấm ảnh đó ra ngắm nhìn rồi không kìm được mà thở dài.

Sau đó, Chitose và người đó chia tay, nhanh chóng đến mức tôi còn cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây, khi giao lưu giữa câu lạc bộ nghệ thuật và bóng rổ, tôi từng hỏi anh, mẫu người anh thích như thế nào. Chitose nói, anh cũng không biết, nhưng anh rất thích con gái tóc dài.

Không chỉ bây giờ, mà ngay từ năm ấy, tóc tôi đã rất ngắn; vì toàn kết bạn với con trai nên cũng chưa từng cảm thấy bất tiện. Kì lạ là khi đó, rõ ràng tôi rất thích Chitose, nhưng lại nhất quyết không muốn nuôi dài. Bình thường một tháng tôi mới cắt một lần, nhưng kể từ đó, cứ hai tuần là lại có mặt ở hiệu cắt tóc, bất kể ngắn dài ra sao. Đôi khi chỉ ra tỉa chút tóc mái. Thực ra, đó là một loại cố chấp. Cố chấp như vậy cũng không biết là vì cái gì, nhưng có thể thỏa mãn tính cách quái lạ của bản thân.

Tôi đột nhiên nhớ đến một số chuyện. Tôi gặp Akira lần đầu tiên trong một hiệu ảnh ở Tokyo. Thực ra tôi thích chụp ảnh, nhưng không rành về các loại máy. Thấy loại nào vừa mắt là thích, vậy thôi.

Kế hoạch tự sátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ