Hơn một tuần lễ chiến tranh lạnh, Hạ Diệu dần trở nên vô tri vô giác, sống một ngày bằng một năm.
Sáng sớm năm giờ, Hạ Diệu đã bị giọng hót của tiểu liêu ca đánh thức.
"Bầu trời muốn mưa, sấm chớp! Trời mưa phải mang dù, sấm chớp..."
Hạ Diệu mặc quần áo đi tới trước cửa sổ, bên ngoài mưa to tầm tã, khắp nơi đều ngập nước. Hạ Diệu cũng không còn buồn ngủ, sau khi rửa mặt, mặc chế phục (*) vào thì liền ra cửa.
(*): đồng phục bắt buộc của cảnh sát
Sáng sớm bảy giờ là giờ cao điểm học sinh đi học, lối đi bộ để vào trong trường học đã ngập hơn 30 cm, xe lao ngang qua đường, nước dâng lên tầng tầng cuộn sóng. Có vài em học sinh ở trong nước lảo đảo như sắp ngã sấp xuống, muốn băng qua đường để vào cổng trường là muôn vàn cản trở.
Hạ Diệu đem xe dừng sát ở ven đường, nhanh chóng leo xuống hỗ trợ.
Viên Tung từ nhà đến công ty cũng phải đi qua con đường này. Cần gạt nước màu đen ở trên kính chắn gió không ngừng đung đưa. Viên Tung loáng thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc, nhưng lại không xác định có đúng Hạ Diệu hay không. Bởi vì Hạ Diệu chưa từng dậy quá sớm như thế, mà cái này một chút cũng không phải nhiệm vụ chức trách của Hạ Diệu.
Cho đến khi Viên Tung thấy dáng vẻ và bước đi giống như là đã bị cảm lạnh của Hạ Diệu, mới xác thực người này đúng là cậu ta.
Hạ Diệu không có bất kỳ vật dụng che mưa nào, cứ như vậy một thân ướt đẫm, đứng ở lối đi bộ tới tới lui lui như con thoi. Ôm một đứa bé hộ tống an toàn qua bên kia đường, lại quay trở lại bế một cậu học sinh khác, qua qua lại lại hơn một trăm chuyến, ôm tới ôm lui hơn năm mươi mấy người.
Đã quên mất là lần thứ bao nhiêu, Hạ Diệu gương mặt mệt mỏi hơi thở khò khè, đột nhiên quét mắt nhìn thấy bóng xe quen thuộc .
Trái tim chợt run lên, vừa lúc muốn chạy đến, bỗng một người phụ nữ ở đằng sau nói.
"Chuyện là.... còn có hai đứa nhóc nữa!!"
Hạ Diệu bởi vì sốt ruột, ôm hai đứa nhóc băng qua đường xông thẳng về phía trước. Đến khi chân của hai đứa nó vững vàng rơi xuống đất, Hạ Diệu mới liếc mắt hướng về chiếc xe đó mà chạy tới như điên.
Lòng bàn chân làm bắn lên vô số bọt nước, bắn lên ống quần cũng không quan tâm, mãi đến khi đôi giày dẫm lên vết bánh xe đã bị nước cuốn trôi, xe đã sớm lái đi mất.
Hạ Diệu ngây nguời trong chốc lát, xoay người trở về xe của mình.
...
Trong sân huấn luyện rộng lớn, hơn mấy chục học viên đang mạo hiểm vác túi nặng chạy cự li dài trong mưa to gió lớn.
Đã qua hơn mười ngày huấn luyện căn bản, trước kia có hơn một trăm hai mươi học viên nhưng đào thải hơn phân nửa, chỉ còn lại có hơn năm mươi người may mắn vượt qua. Sau đó hơn mười ngày huấn luyện tàn khốc, tiếp tục đào thải gần một nửa , cuối chỉ còn lại ba mươi người học viên chính thức.Điền Nghiêm Kỳ bất kể là bộ môn gì trong khi huấn luyện đều là có sự ổn định nhất, cơ hồ là không có lỗi gì nghiêm trọng.
Biểu hiện xuất sắc của hắn ta so với những học viên đạt trình độ giỏi của những năm trước rõ ràng là đứng nhất, thêm nữa đây lại là học viên mới, người này đúng là ngàn năm có một. Rất nhiều hạng mục ngay cả huấn luyện viên đều không đạt được tiêu chuẩn. Cái này đúng là bù đắp lại cho việc tuyển sinh không thuận lợi năm nay, ít nhất vẫn không cần dùng đến thuốc trợ tim.
Mưa rơi càng ngày càng lớn, rất nhiều thứ trong túi nặng đều là những vật dụng thấm nước, vì thế vác càng ngày càng nặng.
Rất nhiều học viên kiên trì không nổi đều đã tự động bỏ cuộc, những người còn lại thì cũng chỉ chạy như rùa bò tiến về phía trước. Không những thế còn luôn phải bạo hống để tự cổ vũ bản thân, nhưng không được mấy phút cũng bỏ cuộc mà té ngã.
Chỉ có Điền Nghiêm Kỳ là cắn răng kiên trì, nhịp độ và tiết tấu trong lúc chạy vẫn y như cũ, túi nặng trên người thấm nước mưa đã nặng tới gần một trăm kí, mỗi chu kì bàn chân nhấc lên rồi hạ xuống đều là sống chết mà chống lại trọng lực của Trái Đất.
Rốt cục, phó tổng huấn luyện viên từ trạm quan sát hô lên một thông báo, Điền Nghiêm Kỳ vượt mặt người về nhì hơn tám vòng, chính thức lập kỉ lục mới.
Viên Tung nhìn lướt qua đồng hồ tính giờ, im lặng không lên tiếng.
Phó tổng huấn luyện viên bên cạnh thổn thức không ngớt.
"Cái thành tích này so với thành tích huấn luyện tốt nhất của năm ngoái sấp sỉ mười một phút đồng hồ, hơn nữa còn là chạy trong điều kiện mưa to, tiểu tử này thật không đơn giản!"
Không ngờ, Viên Tung không có chút mảy may hứng thú nào.
"So với tiêu chuẩn còn kém xa."
Phó tổng huấn luyện viên sửng sốt, "Anh là đang đối chiếu tiêu chuẩn với những người đã tốt nghiệp, hiện tại vừa mới bắt đầu huấn luyện, tiềm năng cậu ta còn rất lớn!"
Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Dù là một gã lính già, thành tích này cũng không xứng."
"Nhưng hôm nay là do thời tiết cản trở cậu ta phát huy! Nếu như hôm nay là ngày nắng, tôi bảo đảm cậu ta có thể đạt được tiêu chuẩn."
"Tôi xây dựng ra tiêu chuẩn chính là không có điều kiện tiên quyết, không lựa chọn trước các yếu tố nguy hiểm hay điều kiện thời tiết mà thiết lập."
Phó tổng huấn luyện viên còn muốn thay Điền Nghiêm Kỳ nói đỡ vài câu, đáng tiếc là Viên Tung đã đi rồi.
Hơn ba mươi người đội mưa ở trong sân huấn luyện nghe lệnh.
"Thử thách ngày hôm nay, không ai đạt yêu cầu." Viên Tung mặt lạnh nhìn quét mọi người.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều không hẹn trước mà cùng quét về phía Điền Nghiêm Kỳ, có người kinh ngạc, có người hả hê, có người thổn thức không ngớt... Ngay cả những huấn luyện viên nghiêm khắc đang đứng xung quanh cũng thay cậu ta mà uất ức.Điền Nghiêm Kỳ ngược lại sắc mặt bình thản, gò má tuấn lãng bị nước mưa cọ rửa hiện ra đường cong cứng cỏi, một biểu tình hết mực tiếp nhận lời khiển trách, không hề tỏ vẻ bất mãn.
"Toàn bộ bị phạt!"
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ học viên phân tán ra xếp hàng, đứng thẳng, tiếp nhận roi côn từ các huấn luyện viên, tiếng kêu rên bên tai liên tục không dứt.
Điền Nghiêm Kỳ đơn độc rời khỏi hàng, hắn thật bất hạnh khi nhận đòn từ tổng huấn luyện viên Viên Tung, một chọi một.
Ba!(tiếng gậy đánh vào mông)
Một côn này đánh xuống, đập tan những giọt nước thấm trong quần mà rơi xuống đất, bắp thịt như bị rách toác ra.
Điền Nghiêm Kỳ không rên một tiếng.
Hắn chưa bao giờ đem loại nghiêm khắc này trở thành sự khó dễ, trái lại cảm thấy bản thân được thiên vị nhiều hơn và rất coi trọng điều này, Viên Tung không phải ai cũng trực tiếp ra tay đánh, một khi hắn đã ra tay đánh, mỗi cái giơ gậy lên đều rất đáng giá, người bị đánh chắc chắn là hợp ý với hắn.
Cho nên cho dù cái mông bị đánh rất đau, nhưng trong lòng lại sinh ra vị ngọt.
Buổi tối, tất cả mọi người rời khỏi sân huấn luyện, chỉ có một mình Điền Nghiêm Kỳ là không đi.
Ánh mắt của Viên Tung nhìn quanh phòng thấy rất nhiều thứ lặt vặt cảm thấy ngạc nhiên và cổ quái, những thứ này đều là do Hạ Diệu trước đó nhờ người mang tới đây, rất nhiều thứ không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn. Ví dụ như cái chai đựng "nước mắt". (cái này cũng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của mình =]] chả biết là cái gì)
Bang bang phanh!
Tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Viên Tung, đáy lòng hắn đẩy ra một sự rung động lạ kì, ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, thần kinh đã đạt tới sự căng thẳng cực hạn.
Rốt cục, trong phút chốc gương mặt của Điền Nghiêm Kỳ xuất hiện, chợt cơ mặt thả lỏng.
"Viên tổng, tôi có mấy cái dụng cụ kỹ thuật muốn thỉnh giáo anh, xin hỏi anh có thời gian không?"
Viên Tung nhàn nhạt trả lời: "Tôi có thời gian, nhưng người gác cổng muốn nghỉ ngơi."
"Không quan trọng!" Điền Nghiêm Kỳ cao giọng trả lời, "Tôi đã chào hỏi bác gác cổng, nói với ông ấy đúng giờ cứ việc đóng cửa. Tôi hiện tại đã có thể leo qua tường mà không va chạm vào mảnh vụn thủy tinh và còi báo động!"
"Được thôi." hai chữ xác nhận.
...
Hạ Diệu tăng ca buổi tối xong đã hơn chín giờ tối, bên ngoài vẫn còn mưa. Cậu ta yên lặng nhìn mấy chiếc xe đang chạy ngang qua cửa, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ở trên đường sáng nay, cậu ta tin chắc mình không nhìn lầm, khẳng định đó chính là xe của Viên Tung, hơn nữa cậu ta xác định Viên Tung cũng là nhìn thấy mình mới dừng xe lại.
Nghĩ như vậy, Hạ Diệu đột nhiên có loại dũng khí muốn đi tìm Viên Tung một lần nữa.
Hơn mười giờ, Hạ Diệu đến công ty của Viên Tung, cửa chính khóa chặt, đèn ở phòng bảo vệ đã tắt. Hạ Diệu thử gõ cửa một cái, bởi vì tiếng mưa rơi quá lớn, người gác cổng không nghe được, cho nên đợi thật lâu cũng không có người mở cửa.Hạ Diệu thử gọi điện thoại cho Viên Tung, cũng không có người nghe.
Quên đi, có lẽ là nên về nhà ngủ.
Xe của Hạ Diệu đang ở một con hẻm có thể nhìn xuyên qua ngoại viện của công ty, lúc này cậu ta vừa quẹo dự định đi về, đột nhiên quét mắt nhìn vào phòng huấn luyện đèn vẫn sáng. Những căn phòng kế bên phòng làm việc của Viên Tung đèn cũng còn sáng.
Hạ Diệu một cước phanh lại, đưa đầu sát vào cửa xe, nhìn qua lớp kính tới phòng huấn luyện thấy đung đưa hai bóng người.
Bởi vì màn mưa che phủ, khoảng cách lại xa, Hạ Diệu chỉ biết một người là Viên Tung, một người khác hoàn toàn không nhận ra.
Hạ Diệu ngẩn ngơ nhìn hai người họ thật lâu, mãi đến khi trời tạnh mưa, chờ đến lúc mưa hết hẳn, một bóng người leo từ trong tường đi ra, động tác nhanh nhạy hướng về phía ký túc xá của công ty chạy thật nhanh.
Ký túc xá của công ty hiện tại chỉ cho học viên mới ở, mà học viên có thể trực tiếp leo tường thoát qua, lại còn không đụng đến những mảnh thủy tinh chống trộm, mặc dù Hạ Diệu không muốn thừa nhận, nhưng chỉ có thể là Điền Nghiêm Kỳ.
Ban đêm ban khuya không đi ra từ cửa chính, leo tường chạy ra ngoài, đừng nói với tôi đây là sở thích cá nhân?
Hạ Diệu mệt mỏi thả cái đầu nặng nề đập vào ghế tựa phía sau.
Không muốn khóc, không muốn mắng chửi, cũng không muốn đánh người...toàn bộ tâm tình hứng thú theo kênh dẫn nước mà trôi tụt mất hết.
Viên Tung trở lại phòng làm việc mới nhìn đến cuộc điện thoại lỡ, chờ khi hắn gọi lại, bên kia lại không có người nghe .
Ba ngày sau, công ty của Viên Tung tổ chức một bữa tiệc chào đón học viên mới.
Hạ Diệu cũng được mời tham gia, không có chút nào bị ép buộc hoặc không tình nguyện, rất sớm đã tới hội trường nhỏ của công ty, cùng với học viên mới cười cười nói nói. Thậm chí có người xếp cậu ta và Viên Tung ngồi chung một chỗ, cậu ta cũng không ngần ngại chút nào, thoải mái ngồi chờ buổi lễ bắt đầu.
Viên Tung đến sau, đi cùng những người khác, thấy vị trí của mình ngồi kế Hạ Diệu, ánh mắt chợt thay đổi, cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống.
Hạ Diệu cùng phó tổng huấn luyện viên bên cạnh nói chuyện đùa giỡn, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.
Đại tiệc chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình phát biểu khai mạc, Viên Tung cũng có một bài phát biểu.
Người khác vỗ tay Hạ Diệu cũng vỗ tay, người khác trầm trồ khen ngợi Hạ Diệu cũng trầm trồ khen ngợi, người khác hướng về Viên Tung cười, Hạ Diệu cũng cười híp mắt với hắn.
Thế mà khi Viên Tung ngồi trở lại vị trí, Hạ Diệu cấp tốc thu hồi tất cả biểu tình.
Từng màn biểu diễn đặc sắc nối tiếp nhau diễn ra, rất nhiều nữ bảo tiêu bản thân từng là người mẫu và diễn viên nghiệp dư, thậm chí ca hát cũng tương đương với những người chuyên nghiệp, những động tác nhảy múa hết sức nóng bỏng. Các soái ca đẹp trai tung các thế võ với những kỹ xảo được nhiều người tán thưởng.
Hạ Diệu vẫn im lặng không lên tiếng mà quan sát, cho đến khi người dẫn chương trình giới thiệu đến tiết mục múa của Điền Nghiêm Kỳ, khán giả tất cả đều nhốn nháo, Hạ Diệu mới có một chút sôi động trở lại.
"Cái gì? Điền Nghiêm sẽ múa? Cơ thể của hắn so với sắt thép còn cứng hơn cơ mà?"
"Chẳng phải chuyện này sẽ rất khôi hài hay sao?"
"Chớ nói nhiều, xem trò hay đã."
"..."
Điền Nghiêm Kỳ giống như là "hạc giữa bầy gà", bình thường luôn bị coi là huênh hoang khoác lác, liều lĩnh mà làm bừa, rất khó hòa nhập vào tập thể và cùng họ kết nối. Rất nhiều người đều là vì muốn xem náo nhiệt nên chăm chú quan sát Điền Nghiêm Kỳ biểu diễn, thậm chí còn dự định trước là sẽ vỗ tay một trận.
Một tiếng nhạc hùng hồn vang lên, Điền Nghiêm Kỳ thực hiện một động tác có độ khó cao tiến lên sân khấu, một khoảnh khắc tuyệt đẹp.
Điền Nghiêm Kỳ múa đúng chất của quân đội, chủ đề là "Người lính và cây súng", đem hình ảnh người lính và cây súng hòa quyện lại nồng đượm mà tung ra những động tác nhảy múa rất thâm tình. Một thân quần áo bó sát người làm hiện lên những đường nét vô cùng gợi cảm, bước chân nhảy múa vô cùng mạnh mẽ, đem tính cương dương và tính âm nhu của một người đàn ông hòa quyện lại vô cùng nhuần nhuyễn mà biểu hiện ra ngoài.
Điều quan trọng là, hắn lựa chọn bản phối nhạc chính là bài 'quân đội ca' của đại đội Viên Tung ngày trước.
Cả đời này Viên Tung cũng không thể quên đi giai điệu.
Hạ Diệu ngồi kế bên nhìn lướt qua, Viên Tung tâm tình không rõ, ngón tay ở trên đùi đánh nhịp.
Tiếng nhạc ngưng hẳn, một trận bùng nổ tiếng vỗ tay vang lên.
Điền Nghiêm Kỳ vẫn không xuống sân khấu, mà cầm lấy microphone từ trong tay người dẫn chương trình.
"Tôi nghe nói cảnh sát Hạ cũng biết nhảy.."
Lời vừa nói ra, toàn bộ hội trường trong nháy mắt ngạc nhiên trầm trồ.
Ai lại không muốn xem Hạ Diệu nhảy nhót?
Nơi này nữ học viên mỗi ngày con mắt đều ngóng trông Hạ Diệu, vừa nghe thấy cậu ta sẽ khiêu vũ liền lập tức như tiêm máu gà. Có vài người cùng Hạ Diệu nói nói mấy câu thăm hỏi, càng nói càng khích cậu ta trình diễn.
Hạ Diệu lắc lắc tay, "Tôi coi như quên đi, không lên đâu, xấu hổ lắm."
Điền Nghiêm Kỳ như trước kích động bầu không khí, "Nhưng tôi nghe nói cảnh sát Hạ, một hiệp sĩ đường phố nhưng lại nhảy khá giỏi, mọi người có muốn biết một chút về tài năng của anh ấy không?"
Nói thật, chuyện Hạ Diệu biết nhảy, ngay cả Viên Tung cũng không biết.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thế Bất Khả Đáng _Sài Kê Đản
RomanceThế Bất Khả Đáng Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại: hiện đại, cuồng bá phúc hắc trung khuyển công - nữ vương yêu nghiệt ngạo kiều cảnh sát thụ, cường cường, hài bựa, ấm áp, tiểu ngược, công sủng thụ, HE Độ dài: 215 chương (chính văn) + 10 chương (phiên n...