Phần 3

1.8K 8 1
                                    

  - Ừ, cám ơn em.
- Vậy chị ra ngoài đầu đường là đón được hả?
- Dạ không cần đi xa đâu, gần nhà em có.
- Ừ, để chị lấy túi xách.
Cô cầm túi xách đi xuống, cậu ta nhìn cô với nụ cười thật bí hiểm.
- Sao vậy? Bộ chị nhìn mắc cười lắm hả?
- Dạ không. Chỉ là em sẽ làm xe ôm cho chị.
- Hả? Em á?
- Thôi thôi, cám ơn em! Chị tự đón xe được mà. Phiền em lắm rồi, chị thấy ngại lắm.
- Không sao, dù sao em cũng biết nhà chị rồi.
- Hả? Sao em biết được?
Cậu ta chỉ cười cười rồi nắm tay kéo cô đi ra ngoài. Thật cậu ta bướng bỉnh còn hơn cô, thật chịu không nổi mà. Ra ngoài cậu ta nói:
- Chị đợi em một chút.
Ra ngoài mới thấy đây là biệt thự, nhìn quá đẹp. Đang nghĩ nhà sao mà đẹp thế thì nghe tiếng xe moto chạy từ gara ra. Có nằm mơ không vậy. Lại đúng là điều cô mơ ước, một lần được lên moto anh chở cô đi, nhưng ước mơ với anh là không thể. Giờ người thực hiện ước mơ của cô lại là một người khác. Cô thấy vừa lo vừa mừng. Mừng vì sẽ được ngồi lên chiếc moto mơ ước, lo là không biết cậu ta có thật sự tốt không hay là có lý do gì khác. Mà thôi nghĩ nhiều cho mệt, trước sau gì cũng phải về mà. Mà công nhận, nhìn cậu ta cao ráo, đẹp trai ngồi lên chiếc xe thấy mê thật. Còn mình chân có khúc sao trèo lên đây trời. Cô méo mặt.
- Chắc chị tự tìm xe, xe này chị leo không tới đâu.
- Không sao, em bế chị lên.
Trời ơi, có cần làm tui mất mặt vậy không trời. Xấu hổ quá đi.
- Thôi thôi, không sao đâu. Chị tự lo được.
Cô rảo bước định ra ngoài cổng, mặc dù trong lòng có chút tiếc rẻ. Rồi cậu ta bế thốc cô đặt lên xe. Cô mặt nóng muốn té lửa, cậu ta gan thật. Rồi cậu ta lại đeo nón cho cô, leo lên xe còn nói thêm một câu.
- Xe này ngồi sau không ôm gió thổi ráng chịu nha, em không biết đâu đó.
Cô đâu còn là con nít ba tuổi đâu mà hù cô chứ.
- Không sao, chị cũng muốn biết cảm giác gió thổi bay một lần như thế nào.
Mà công nhận xe cao thiệt, nhìn chân cậu ta dư một khúc dài, còn chân mình, thảm quá. Cậu ta bắt đầu lao xe đi, cô hơi chới với do bất ngờ nhưng nhất quyết không ôm. Nhìn một hồi mới biết nhà cậu ta bên Quận 2, mà nãy cũng quên coi địa chỉ. Già rồi lú lẫn mà.
Thấy cậu ta chạy chậm, cô cũng không thắc mắc chỉ nghĩ muốn an toàn nên chạy chậm thôi. Chạy một hồi thấy vòng ra hướng Quận 1. Sao cậu ta lại qua Quận 1 chứ? Do đội nón kín quá nên cũng không tiện hỏi. Đến phố đi bộ Nguyễn Huệ cậu ta dừng lại. Xuống xe ẵm cô xuống rồi đi gửi xe, cô cũng không muốn hỏi. Ra đây lại là mơ ước nhỏ nhoi của anh và cô. Cô và anh vẫn hay nói, hôm nào rảnh hai đứa đi ra Nguyễn Huệ dạo vì từ lúc làm xong anh và cô chưa đi lần nào. Vậy mà. Nghĩ lại sao cái gì hai đứa cũng chưa thực hiện được là sao, tự nhiên cô thấy nghẹn trong lòng. Đang nghĩ thẩn thờ cậu ta xuất hiện với nụ cười như biết lỗi vậy.
- Xin lỗi chị nha, không xin phép chị lại chở chị ra đây.
- Không sao, dù sao chị cũng muốn đi bộ chút cho thoải mái.
- Vậy mình đi dạo nha.
- Ừ, phố đi bộ mà.
Cô cười.
- Chị có thắc mắc làm sao lại ngủ nhà em không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Hôm qua em cũng đi quán bar đó. Em cũng không để ý, cũng không biết chị cũng đến đó. Nhưng lúc về ra ngoài thì thấy chị và bạn chị đang đợi taxi. Em tính về rồi nhưng thấy chị có vẻ say nên nán lại. Không ngờ là chị té, nên em chạy đến đỡ và đưa về nhà.
- À, ra là vậy. Còn bạn chị về sao?
- Bạn chị đi taxi về.
- Không lẽ bạn chị lại để chị đi với em sao?
- Dĩ nhiên là không rồi. Em nói em là em họ chị, nãy chị có gọi em đến đón vì chị không đi taxi được nên bạn chị mới cho em đưa chị về.
- Công nhận em nói dối hay ghê, vậy mà bạn chị cũng tin được.
- Hì hì,... Thật ra lúc đó bạn chị cũng say rồi, cũng chắc gì lo cho chị được.
- Vậy sao em nói em biết nhà chị?
- À, cái này...
- Sao vậy? Không tiện nói hả?
- Không phải, chỉ là em nói ra chị chắc sẽ giận em.
- Không sao, nói đi.
- Chị không giận thật chứ?
- Chị hứa, không giận. Già rồi chấp con nít làm chi. Thôi nói đi, chị đùa mà.
- Được, nếu chị không giận em sẽ nói.
- Ừ.
- Lần trước lúc chị đi bar, thật ra đó là quán bar em cũng hay đi. Hôm đó thấy bạn chị và bạn chị vào. Trong đó thấy ai cũng ăn mặc sành điệu. Chỉ mỗi chị là nhìn đơn giản, không biết sao em rất ấn tượng chị, nhưng mặt chị có chút thoáng buồn. Lúc đó em rất muốn bắt chuyện với chị nhưng không dám, sợ chị nghĩ em là người xấu, nhất là trong những nơi như vậy. Lúc chị và bạn chị về em có theo dõi nên mới biết chỗ chị ở. Đúng là ở cái thành phố này, người thì đông đúc có theo dõi cô cũng không biết thật. Tính cô vẫn ít khi để ý xung quanh mà.
- À, vậy có một lần chị thấy người đứng dưới nhìn phòng chị là em phải không?
- Dạ.
- Vậy em nói về em đi. Chị không biết gì về em ngoài việc làm "nhà báo" hết.
- Em hả? Chị muốn biết gì?
- Chị cũng không biết nữa. Chắc là muốn biết hết. Em tên gì nhỉ?
- Dạ, Nguyên Long.
- Vậy tên chị?
- Chị á, chị tên Linh. Thật ra thì chị vẫn không tin em là "nhà báo" như em nói.
- Dạ, đúng là vậy nhưng hiện giờ em không nói được.
- Không sao, chỉ là thắc mắc vậy thôi. Không nói cũng không sao.
- Dạ!
- Vậy hỏi tuổi có sao không?
- Dạ, em 25 tuổi rồi.
Vậy là cậu ta lớn hơn anh một tuổi.
- Ừ, nhìn trẻ măng à. Tưởng mười mấy hai mươi chứ.
Cô cười mỉm. Hai người cứ bước đi, lòng cô cảm thấy có chút bình yên. Đột nhiên cô quay ra hỏi.
- Nhà em mấy anh chị em?
- Dạ, có ba mẹ, anh trai và em.
- Anh trai em chắc kết hôn rồi hả?
- Dạ chưa.
- Ừ, giờ thấy ai cũng kết hôn trễ.
- Dạ!
- Em 25 tuổi cũng đâu còn nhỏ.
- Dạ!
- Ba mẹ em chắc cũng lớn tuổi rồi, sao nhà không ai cưới cho ông bà có cháu bế.
Nói đến đây cô bỗng dưng nghẹn ở cổ họng, bản thân mình còn chưa lo nổi thì có tư cách gì mà nói vậy chứ. Mặt cô thoáng chút buồn. Quay ra nhìn cậu ta, nói:
- Thôi bỏ đi, xem như chị chưa nói gì hết. Chị xin lỗi.
- Dạ không sao. Tại do anh hai em lo cho sự nghiệp nên chưa kết hôn.
- Không phải kết hôn vẫn lo cho sự nghiệp được sao?
- Tại ảnh không thích vậy, ba mẹ cũng nói nhưng ảnh không nghe. Ảnh nói mấy năm nữa anh sẽ tính.
- Ừ. Còn em, khi nào tìm công việc cho mình?
- Dạ em đang suy nghĩ.
Cô quay lại nhìn kinh ngạc.
- Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ nữa?
Câu ta chỉ cười lảng tránh câu trả lời. Cô biết không nên nói thêm về chuyện này nữa, nên không hỏi tiếp.
- Vậy còn chị?
- Chuyện gì?
- Chị làm gì?
- À, chị làm lung tung thôi à.
Cô nghĩ mình còn không nói thật thì có tư cách gì trách người ta nói cho mình biết chứ.
- Khi nào chị lập gia đình?
Lòng cô chợt trùng lại, khóe mắt tự nhiên đỏ lên nước mắt trào ra lúc nào không biết. Cô không biết tại sao mình lại như vậy? Vậy mà cô tự tin là đã có thể quên anh để sống tốt. Chẳng qua là không ai nhắc đến nên cô ngộ nhận chăng? Cậu ta cuống lên không biết đã làm gì cho cô phải khóc. Thấy cậu ta cuống lên, cô không thể nhịn cười. Quay qua nói:
- Không sao, do chị xúc động thôi.
Cô nghĩ chắc cậu ta nghĩ câu hỏi nãy đã làm cho cô buồn nên không dám nói gì thêm. Nhìn mặt cậu ta đúng là tội, mặt xanh lét không còn giọt máu. Cô lau nước mặt bước tiếp, cậu ta chỉ lủi thủi theo sau.
Cả hai kiếm ghế ngồi, cô chỉ ngồi nhìn dòng người qua lại. Ngày trước mỗi khi buồn cô vẫn hay ra công viên ngồi nhìn người đi qua lại, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Bây giờ cũng vậy, nhưng đau đớn hơn nhiều lần. Tự nhiên cô nghĩ muốn gọi điện cho anh, chỉ cần nghe giọng anh thôi cũng làm cho lòng cô ấm lòng lại. Rồi cô lại tự dằn lòng, sao phải gọi chứ? Không phải là anh làm cho cô đau lòng sao, tại sao phải yếu lòng vậy chứ? Nghĩ rồi cô lại khóc, lúc này cậu ta thật sự hoang mang, tự dưng thấy cô khóc nữa mà không biết phải làm sao? Người đi qua lại chỉ trỏ, nhìn bộ dạng câu ta không đáng thương thì thôi.
Cuối cùng cậu ta chỉ biết ngồi nhìn cô khóc, bộ mặt cậu ta nhìn không thể thê thảm hơn được. Cuối cùng cô nói:
- Thôi về đi.
- Dạ! Chị đợi em đi lấy xe nhé.
Cậu ta đi rồi cô vẫn ngồi thẫn thờ nhớ lại kỉ niệm ngày xưa của cô và anh. Lòng bất giác muốn kéo anh về với mình. Cô thật ngốc mà, giờ này mà còn ảo tưởng. Đó là điều không thể. Anh đã có cô ấy ở bên cạnh rồi, chẳng phải anh đang hạnh phúc sao? Cô chỉ thắc mắc tại sao tình cảm của anh dành cho cô không còn dù chỉ một chút. Lòng cô đau nhói.
Cô nhìn ra đường mới thấy cậu ta đứng đó chờ mà không dám gọi. Chắc cậu ta nghĩ để cô bình tĩnh lại nên không dám gọi. Chỉ sợ lên tiếng cô lại khóc tiếp lúc đó cậu ta chắc chẳng biết phải làm sao? Đúng là khi phụ nữ khóc, một người đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng tan chảy mà.
Cô đến bên cậu ta, nói:
- Bế chị lên xe nữa hả?
Cậu ta cười lúng túng.
- Dạ! Nếu chị đồng ý.
Cô nghĩ nãy không đồng ý cậu ta cũng bế cô lên, giờ bày đặt lịch sự. Cậu ta chở cô về, nhưng chạy rất chậm, cứ sợ chạy nhanh cô sẽ bay mất vậy. Tự dưng cô nói:
- Chị có thể ôm em được không?
Cậu ta có chút ngập ngừng.
- Chẳng phải không ôm sẽ bay mất sao?
Cậu ta cười cười.
- Dạ, được chứ.
Cô ôm nhẹ nhàng, chẳng qua cô muốn tìm một bờ vai để tựa, cô cũng là phụ nữ mà, dù có mạnh mẽ đến đâu có lúc cô cũng yếu lòng. Cô nghĩ, có một người bạn tri kỉ rồi đây. Tự dưng cô thấy cậu ta có thể là chỗ dựa tinh thần cho cô những lúc cô buồn. Nhưng cô chỉ nghĩ giới hạn chỉ là chị em thôi, cô sợ mình sẽ vấp phải lại vết xe đổ của cô và anh. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn mình phải tan nát cõi lòng thêm dù chỉ một lần nữa. Rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Đúng là cậu ta biết nhà cô thật. Chở cô về đến nhà, cậu ta chỉ nói cô nghỉ ngơi cho khỏe. Không dám nói thêm gì, cô nghĩ chắc cậu ta sợ nói thêm cô sẽ khóc nức nở nữa. Cô xin lỗi cậu ta vì cô mà phải khó xử như vậy. Cô nói hôm nào rảnh cô mời cậu ta đi cà phê coi như xin lỗi. Cậu ta đồng ý, rồi nói cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Cô cười, quay lên phòng.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Chắc do hôm qua cô đã khóc cho thỏa hết nỗi lòng cô phải chịu đựng trong lòng bấy lâu. Bắt đầu tiếp tục công việc, hôm qua giờ cô bỏ bê khách hàng nhiều quá. Phải cố lên thôi.
Ba ngày trôi qua không thấy cậu ta liên lạc, cô nghĩ chắc cậu ta muốn cô nghỉ ngơi nên không liên lạc chăng? Bữa nay cũng thoải mái nên cô nghĩ đến lời hứa mời cậu ta đi cà phê. Cô lên fb chat nói muốn mời cậu ta đi cà phê nhưng không thấy trả lời. Cô nghĩ không phải cậu ta nói lúc nào cũng rảnh sao? Đợi lâu quá nên thôi. Cô đi bưu điện gửi hàng cho khách. Rồi sẵn kiếm gì ăn luôn. Ngồi ăn nhưng cô vẫn nghĩ không biết cậu ta có việc gì, hay có làm sao không ?

Còn tiếp...  

Cổ tích thời hiện đại !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ