- Vậy thì thôi, cô có quyền không đến mà. Lát tôi sẽ gọi cho mẹ nói dạo này tôi ăn uống không điều độ, với lại cô cũng không khuyên tôi.
- Anh vừa phải thôi nha, muốn ép tôi đến bước đường cùng hả?
- Thôi để tôi gọi cho mẹ tôi.
- Khoan, thôi được rồi. Tôi đồng ý. Anh quá đáng lắm.
- Hôm nay dọn qua luôn đi, tối nay tôi muốn ăn cơm ở nhà.
Anh ta đưa cho cô chìa khóa nhà. Về đến cửa hàng lòng nặng trĩu, gọi bé Thúy lên phòng nói nhờ nó quản lý cửa hàng giúp vì cô phải qua nhà bạn một thời gian nữa. Ban ngày rảnh cô sẽ ghé qua cửa hàng, mọi việc đều nhờ nó giúp. Con bé hiền, thật thà và có trách nhiệm nên cô rất tin tưởng.
Mang theo mấy bộ đồ rồi cô chạy xe qua nhà anh ta để chuẩn bị bữa tối. Thiệt cô ức chế kinh khủng, biết anh ta rõ ràng làm khó cô mà cô không thể làm gì được. Lo chuẩn bị nấu nướng xong cũng gần 6 giờ tối. Cô định lên tắm rửa rồi xuống đợi anh ta về. Chưa kịp lên thì nghe tiếng xe hơi ngoài cổng đoán anh ta đã về. Mà sao hôm nay về sớm vậy, bình thường 8 đến 9 giờ tối mới về mà. Anh ta bước vào nhà nở nụ cười hả hê nhìn cô.
- Cơm có chưa tôi đói quá.
- Anh đi tắm đi, tôi nấu xong rồi.
Anh ta cười rồi bước lên lầu. Lát anh ta xuống rồi vào bàn ăn.
- Lâu quá không được ăn cơm nhà, ngon quá.
- Ăn đi nói nhiều quá à.
Anh ta lại cười làm cô càng bực.
- Từ ngày mai ngày nào tôi cũng sẽ về ăn, nên cô nấu ăn cho đủ bữa đó, đừng có lơ là.
- Biết rồi, ăn đi, nói hoài.
- Sao? Không thích thì cô có quyền đi lúc nào cũng được.
Thiệt tức quá, biết cô không thể đi mà còn nói cái giọng đó, muốn đập cho anh ta mấy cái cho hả dạ.
- Đây là thẻ ngân hàng, cô rút tiền mà đi siêu thị mua đồ.
- Không sao tôi tự lo được.
- Cầm đi, dù sao tôi cũng không muốn cô thiệt thòi.
Tốt quá ha, giỏi thì đừng có ép tui đi. Bày đặt làm như người tốt không bằng. Ăn xong cô định dọn dẹp nhưng anh ta nói để anh ta làm, nói cô nghỉ ngơi sớm. Cô lên phòng đi tắm rồi ở trong phòng luôn, khóa trái cửa lại. Cô sợ biết đâu anh ta giở trò gì sao? Nằm trong phòng coi thời sự thì nghe tiếng gõ cửa. Cô không dám mở mà nói vọng ra.
- Có chuyện gì?
- Mở cửa ra tôi có chuyện muốn nói?
- Chuyện gì nói luôn đi không thì mai nói, hôm nay tôi mệt nên muốn ngủ sớm.
- Mở cửa ra đi, cô sợ tôi ăn thịt sao mà khóa cửa vậy?
Cô đành mở cửa.
- Có chuyện gì nói nhanh đi.
Anh ta nhe răng cười đưa cho cô ly nước trái cây nói cô uống. Cô cầm rồi cám ơn, toan đóng cửa lại nhưng anh ta chặn cửa không cho cô đóng.
- Đây là nhà tôi nên tôi có chìa khóa dù cô có đóng tôi vẫn mở được.
Mặt cô tái đi, nhìn anh ta mà không nói được câu nào. Anh ta cười rồi bỏ đi. Thiệt tức quá đi, sao cứ bắt nạt tui hoài vậy, thấy tui hiền nên ăn hiếp tui mà. Sáng cô dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta, nấu xong lên gọi anh ta xuống ăn. Cô gõ cửa.
- Tôi nấu xong rồi anh xuống ăn sáng đi rồi đi làm.
- Tôi xuống liền, cô xuống trước đi.
Lát anh ta xuống đã thấy quần áo tươm tất.
- Hôm qua ngủ ngon không?
- Ngon.
Thật ra đêm qua cô ngủ không ngon giấc lắm, cứ sợ nửa đêm anh ta mở cửa. Anh ta ăn xong đi làm, cô tranh thủ chạy qua cửa hàng xem tình hình sao. Bé Thúy quản lý tốt nên mọi việc đều ổn. Ở lại hơn tiếng rồi cô đi siêu thị mua thêm đồ ăn về nấu. Về nhà anh ta cô lại loay hoay nấu nướng đợi anh ta về. Tự nhiên cô thấy sao mình giống osin quá. Đang làm bà chủ giờ thành osin luôn, đau lòng thật mà.
Trưa anh ta về nói tối đi ăn ngoài kêu cô ở nhà chuẩn bị anh ta sẽ về đón. Nói cô hôm nay đi ăn tiệc nên mặc đầm cho phù hợp. Thế là ăn xong cô lại lết xác qua cửa hàng lấy đầm với đôi giày cao gót, chút kem và son môi. Lúc đi cô chỉ mang theo quần jean, áo pull và mấy bộ đồ ngủ thôi. Đâu biết sẽ phải đi tiệc tùng gì. Bình thường có đám tiệc cô mới mặc đầm và dặm chút phấn, thoa chút son là xong. Hôm nào hứng cô mang đôi giầy cao 5 phân. Thật ra cô không đi giầy cao được, lâu lâu điệu đi nhưng chút là chân cô đau rã rời, nhiều lúc còn muốn té vì không quen. Lần này đi với anh ta không mang cũng không được. Anh ta cao quá cô thì có khúc đi cho nó đỡ khập khiễng. Tối tắm rửa xong, đợi anh ta về rồi cô mới thay đồ.
Anh ta bước vào cửa hỏi:
- Sao chưa chuẩn bị?
- Anh tắm đi tôi lên thay đồ rồi đi.
Cô lên dặm chút phấn cho mặt sáng đều, son môi chút với gam màu cam, cô thích màu son này vì nó thể hiện sự năng động như con người cô vậy. Cô mặc bộ đầm gấm xòe hoa văn, mang đôi giày cao gót lên, tóc cô ngang vai uốn lên cho gợn sóng chút. Cầm thêm chiếc ví da màu đen. Cũng không đến nỗi (tự an ủi). Cô bước xuống dưới lầu, đi giày không quen nên cô vịn cầu thang xuống. Thấy anh ta đã xuống dưới từ lúc nào. Thấy cô bước xuống anh ta nhìn cô không chớp mắt. Cô lên tiếng:
- Bộ chưa thấy con gái mặc đầm bao giờ hả?
Lúc này anh ta mới giật mình quay mặt đi. Miệng lắp bắp.
- Không có gì, thôi đi.
Cô biết anh ta chắc ngạc nhiên vì sự thay đổi này. Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, phong cách tomboy giờ thấy cô mặc đầm anh ta ngạc nhiên cũng phải. Hai người ra ngoài xe, do đi giầy không quen nên cô mém xíu là té, anh ta thấy vậy vội đỡ cô. Do khoảng cách quá gần nên ánh mắt cô và anh ta chạm nhau. Cô thấy bối rối còn anh ta cũng không khác gì cô. Cô lách người đứng ra xa, nói cám ơn. Lên xe không thấy anh ta nói gì, nên cô đành lên tiếng.
- Đi ăn tiệc ở đâu vậy?
- Khách sạn C.
- Đi với ai?
- Công ty.
- Gì? Công ty anh kêu tôi đi làm gì?
- Không lẽ để cô ở nhà một mình.
Anh ta nói mà không nhìn cô, giọng nói cũng không lưu loát. Đừng nói anh ta vẫn mắc cỡ à. Mình cũng vậy mà nói người ta gì chứ. Cô tự chế nhạo mình.
- Nhưng đi với công ty tôi biết chuyện gì mà nói.
- Đây là tiệc thường niên của công ty thôi, chỉ vào ăn uống nói chuyện phiếm cô đừng lo.
- Nhưng tôi vẫn ngại.
- Không sao đâu.
Tới khách sạn cô thấy mọi thứ thật lộng lẫy, khách sạn này cô đi ngang hoài chỉ ước một lần vào trong. Vậy mà hôm nay ước mơ đã thành hiện thực. Cô vừa lo vừa mừng. Vào đến hội trường thấy rất đông người. Cô không biết làm sao chỉ nở nụ cười tươi nhất có thể. Mọi người đổ dồn vào cô và anh ta. Bao nhiêu ánh mắt tò mò không biết cô là ai? Một vài người cô có gặp ở công ty có vẻ cũng nhận ra cô nhưng họ vẫn không biết cô có quan hệ như thế nào với anh ta. Anh ta đến chào hỏi mọi người, kéo cô đi theo. Cô chưa bao giờ gặp những trường hợp như vậy nên gặp ai cũng chỉ biết cười thật tươi. Anh giới thiệu cô là em họ, muốn đi theo cho biết công ty. Ai là em họ anh ta chứ? Mà cô có muốn đi đâu, nói xạo cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Lát anh ta lên phát biểu, cô đứng dưới thấy lạc lõng quá, với lại chân đau nên cô kiếm ghế ngồi. Đang ngồi thì có người đến bắt chuyện.
- Chào em!
- Dạ, chào anh!
- Em là em họ của Bảo hả?
Do nãy anh ta giới thiệu vậy nên cô miễn cưỡng gật đầu.
- Anh là Quân bạn thân của Bảo.
- Dạ.
- Hình như lần đầu anh thấy em thì phải?
- Dạ, chắc vậy.
- Em ở đâu?
- Dạ, ...
- Sao vậy? Không tiện nói hả? Không sao. Cho anh làm quen nha?
Cô cười cười không biết trả lời sao. Cô không thích kiểu làm quen như vậy, thấy nó sáo rỗng sao ấy.
- Sao thằng Bảo có cô em họ dễ thương vậy mà không nói cho mình biết ta.
Cô cười như muốn mếu luôn. Chẳng biết nói gì, định kiếm lý do để chuồn. Tự nhiên nghe tiếng anh ta nói.
- Mày không có việc gì làm sao mà ở đây?
- Sao mày có em họ mà không giới thiệu tao biết vậy?
- Không lẽ có em họ là phải báo cáo cho mày biết hả?
- Thì ít ra mày cũng phải nói cho tao biết có em họ chứ. Giới thiệu cho tao đi, nhà tao đang hối cưới quá trời nè.
- Mày thiếu gì người mà còn nhờ tao giới thiệu.
- Mấy em đó toàn vì tiền thôi, không thì tiểu thư, chỉ biết ăn diện, tao không thích lấy vợ như vậy.
Cô ngồi nghe hai người họ nói chuyện mà thấy mệt quá. Cô đứng lên nói muốn vào nhà vệ sinh, để cho hai người đó muốn nói gì thì nói. Chứ mấy chuyện như vậy cô không có hứng thú để ngồi nghe. Vào nhà vệ sinh cô chui vào toilet ngồi, thật ra là tháo giầy xoa bóp cái chân tội nghiệp của cô, đau muốn chết luôn.
- Con nhỏ đi chung với sếp á.
- Ừ, sao?
- Tao thấy nó lên công ty hoài. Không biết có phải là em họ sếp không?
- Ai biết, có thể là em họ thiệt.
- Sếp về VN mấy năm nhưng có khi nào nói đến em họ gì đâu. Tao nghi là không phải.
- Kệ sếp đi, có liên quan đến mày không?
- Không, nhưng mà nếu được làm bạn gái sếp thì hạnh phúc quá. Tao chưa thấy sếp nào mà vừa đẹp trai, ăn nói dịu dàng lại quan tâm đến nhân viên như sếp hết.
- Sếp sống ở nước ngoài mà, mà bên đó người ta coi trọng phụ nữ hơn bên mình. Mà thôi nha, bà Tuyền mà nghe là mày chết à.
- Xí, bả để ý sếp chứ sếp có thèm quan tâm đến đâu. Suốt ngày cứ dẹo qua dẹo lại trước mặt sếp. Giờ sếp chưa có gia đình tao có quyền hi vọng chứ.
- Hi vọng của mày nhỏ nhoi quá hén. Thôi lẹ ra ngoài nè.
- Ừ, thôi đi.
Trời, tự nhiên cô thành kẻ bị ghét hả trời. Làm ơn, tui đâu có muốn day dưa với anh ta. Mấy người giỏi thì mang anh ta đi cho khuất mắt tui đi. Để anh ta làm khổ tui vậy nè. Ngồi một hồi đành lết xác ra, thật ra đi ra ngoài đó cô không biết nói gì hết mà cũng chẳng quen ai. Nhiều khi ngồi trong toilet còn hay hơn. Ra đến ngoài thấy anh ta đang nói chuyện với nhân viên hay khách hàng gì đó, có nhìn cô nhưng cô lơ đi. Cô nghĩ tìm chỗ nào đứng, chứ ở đây cô thấy ngột ngạt quá. Ra ngoài đứng cho thoải mái, ở trong đây nhiều khi ăn axit không chừng. Mới ra ngoài đứng một chút thì anh ta cũng ra theo.
- Sao ra ngoài này đứng vậy?
Cô quay lại nhìn, thấy anh ta đang đứng sau lưng đưa cho cô đĩa bánh.
- Tôi không quen với những buổi tiệc như thế này, với lại không quen ai nên ra ngoài đứng cho thoải mái.
- Xin lỗi.
- Chỉ cần lần sau để tôi ở nhà là tôi biết ơn anh lắm rồi.
- Cô ăn bánh đi, cả buổi không thấy cô ăn gì. Mà hôm nay nhìn cô lạ lắm.
- Lạ là sao? Chê thì nói luôn đi, lạ với lẫm gì.
- Không, nhìn cô đẹp lắm, mém chút tôi nhìn không ra.
- Thui xạo, nhìn không ra anh lại tưởng tôi là ăn trộm sao.
Anh ta cười gõ nhẹ vào đâu cô.
- Làm gì có.
- Hứ.
- Sếp?
Anh ta quay lại hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Có anh Nam bên công ty X muốn gặp anh.
- Được rồi tôi vào liền.
- Anh vào đi, tôi thích ở ngoài này hơn.
- Đợi lát tôi quay lại.
- Được rồi, đi đi.
Ở ngoài thấy dễ chịu hơn nhiều, đang ăn thấy Quân ra nhìn thấy cô cười nói:
- Sao ra ngoài này vậy?
- Dạ, ra ngoài chút cho thoải mái.
- Sao anh không ở trong đó.
- Trong đó anh cũng thấy chán. Năm nào cũng tổ chức, riết thấy chán luôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cổ tích thời hiện đại !
Krótkie OpowiadaniaCó 1 tình yêu như thế...giữa xã hội hiện đại...