Cô chẳng biết mình nằm mê man bao lâu nữa. Chỉ biết lúc tỉnh dậy cô thấy mình không còn nằm ở phòng cấp cứu nữa mà giống như đang nằm ở phòng VIP của bệnh viện. Thấy tay cô vẫn còn đang truyền nước. Đầu thì nặng trịch, miệng thì đắng, cổ họng thì khô hết. Nuốt nước bọt cũng thấy đau. Cô cố gắng nhìn xung quanh xem có ai không thì thấy Quân đang ngồi cạnh cô. Quân nhìn cô mỉm cười. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, sao Quân lại ở đây? Chưa kịp hỏi thì Quân lên tiếng:
- Tỉnh rồi hả cô bé. Anh và Bảo lo cho em lắm đó.
- Sao anh lại ở đây?
- Lúc em đang nằm ở bệnh viện Cần Thơ anh và Bảo xuống đón em về.
- Vậy sao anh biết em ở dưới đó?
- Vân nói là thấy em buồn, thấy em khóc hoài mà không biết vì sao. Rồi em bắt đầu sốt phải nhập viện nên rất lo. Không thấy em giảm sốt mà nằm dưới hoài cũng không ổn. Thấy điện thoại em tắt nguồn nên mở lên tính gọi cho nhà em thì Bảo gọi đến nên mới nói em đang dưới đó.
- Xin lỗi đã làm anh lo lắng.
- Em đừng có ngốc vậy. Lần sau không được bỏ đi như vậy, nghe không?
- Dạ!
- Em đói không?
- Dạ đói. Em khát nữa.
- Em đợi chút nha, Bảo mua cháo về giờ.
- Dạ.
Nói rồi Quân lấy cho cô ly nước, đỡ cô ngồi dậy uống. Mà nãy giờ cô cũng thắc mắc, Quân ở đây chắc chắn anh ta cũng sẽ biết mà tại sao không thấy anh ta đâu? Thì ra là anh ta đi mua cháo cho cô. Cô không biết nên phải đối diện sao với anh ta khi cô tự nhiên bỏ đi như vậy? Rồi thấy anh ta bước vào cô vừa mừng vừa lo. Thật ra khi cô đi, cô nhớ đến anh ta rất nhiều. Nhớ đến kỉ niệm mà cô và anh ta có. Đã bỏ đi rồi mà vẫn còn nhớ anh ta đến da diết như vậy. Chắc có lẽ anh ta đã ngự trị trong trái tim cô rồi nên cô mới đau lòng như thế. Nhìn gương mặt hốc hác của anh ta cô chua xót. Chỉ muốn nhào khỏi giường ôm anh ta một cái cho vơi đi bao nhiêu nỗi nhớ kiềm nén trong lòng. Nước mắt lại rơi. Anh ta thấy vậy tự động lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, rồi nói:
- Em tỉnh rồi hả? Ăn cháo nghen.
Thấy anh ta nói như không có chuyện gì xảy ra, làm cô thấy có lỗi quá. Tại sao lại tốt với cô sau khi cô làm cho anh ta đau lòng như vậy? Anh ta lấy cháo ra đến bên giường bệnh đút cho cô ăn. Rồi Quân lên tiếng:
- Em ráng ăn rồi nghỉ cho lại sức nha. Anh về công ty có việc. Khi nào xong việc anh quay lại.
- Dạ. Cám ơn anh.
Nói rồi Quân quay ra nói với anh ta:
- Mày ở lại chăm sóc Linh, tao về công ty giải quyết việc đây.
- Ừ.
Quân đi rồi anh ta quay qua nâng cô ngồi dậy rồi đút cháo cho cô ăn. Tuyệt nhiên không nói gì về chuyện cô bỏ đi, đã vậy còn chăm sóc cô rất chu đáo. Người ta thì vừa đi vừa khóc còn cô thì "vừa ăn vừa khóc", thấy sao giống con nít quá xá.
- Chuyện vừa rồi em...
- Ăn đi nè. Người em còn yếu lắm, ráng ăn cho lại sức nha.
Anh ta không cho cô nói thêm mà nhìn cô âu yếm. Ăn xong cô nằm nghỉ, thấy anh ta tội quá cô lại thấy đau lòng. Chắc kiếp trước anh ta nợ cô thì phải nên kiếp này phải trả nợ cho cô. Ôi sao người đàn ông này lại chu đáo đến vậy? Càng làm cho cảm giác tội lỗi trong cô dâng lên.
- Anh nè? Em xin lỗi.
- Chuyện quan trọng nhất với anh bây giờ là em khỏe lại thôi. Còn chuyện khác anh không quan tâm. Ăn xong em ngủ thêm nữa đi cho mau khỏe.
- Nhưng mà em...
- Không nói nữa, nghỉ đi cô bé. Coi em nè, người ốm lắm đó.
Nhìn lại cô mới thấy hình như mình sút kí. Từ lúc nằm viện tới giờ cô ăn rất ít, có ăn cũng chỉ ăn cháo thôi, truyền nước thì nhiều. Miệng lúc nào cũng khô với đắng nghét, ăn cháo cũng không vô nữa. Cô lại thấy sự ấm áp ở anh ta lan tỏa làm cho cô thấy hạnh phúc và thoải mái rất nhiều. Rồi cô lại thiếp đi vì mệt.
Cô nằm viện gần cả tuần, anh ta ở bệnh viện chăm sóc cho cô, tối thì ngủ lại. Có khi anh ta giúp cô lau người. Biết là đã từng thấy cơ thể của cô nhưng cô vẫn thấy ngại nên cô từ chối. Anh ta thì không chịu nhất định phải lau người cho cô mới được. Chỉ những lúc thay đồ thì cô mới tự thay. Quân thì ngày nào xong việc cũng ghé qua bệnh viện nói chuyện với cô cho đỡ buồn. Quân đến thì anh ta tranh thủ về công ty giải quyết công việc. Cứ thế hai người thay phiên nhau chăm sóc cho cô.
Nhiều đêm cô thấy anh ta thức khuya làm việc, nhìn anh ta cặm cụi làm mà cô xót xa nhưng lại chẳng thể làm gì. Chỉ biết nằm nhìn bất lực rồi cứ thế nước mắt tuôn ra không ngăn được. Anh ta nghe tiếng cô khóc lại đến bên cô hôn cô, lau nước mắt cho cô. Anh ta càng quan tâm, càng chăm sóc cho cô thì cô lại càng khóc lớn. Tại sao cô lại làm cho người đàn ông này phải lo lắng cho cô nhiều vậy chứ? Tại sao cô không chấp nhận tình cảm của anh ta đi mà cứ phải đặt mình và anh ta vào tình thế khó xử như vậy? Rồi làm cho cả hai phải đau khổ, dằn vặt. Cô tự hứa sau này sẽ bù đắp cho người đàn ông này mới được, anh ta xứng đáng nhận được điều tốt đẹp mà.
Hôm anh ta về công ty Quân ở lại trò chuyện với cô, cô nói:
- Quân nè?
- Sao em?
- Cám ơn anh và anh Bảo đã chăm sóc cho em.
- Em khờ quá. Sao phải cám ơn. Chăm sóc em là nghĩa vụ của anh và Bảo mà.
- Em thấy mình có lỗi quá.
- Em ráng khỏe thì anh và Bảo mới yên tâm.
- Chắc em làm hai người lo lắng lắm phải không?
- Lúc em đi, tối Bảo về nhà không thấy em mà thấy Trà My ở nhà là nó như người điên vậy. Đi tìm em suốt mấy ngày. Nó chẳng buồn ăn uống, gọi điện cho em không biết bao nhiêu lần mà không được. Nó không thể tập trung vào công việc nên anh phải thay nó giải quyết. Từ đó đến giờ anh chưa bao giờ thấy nó như vậy. Lần Trà My bỏ đi nó chỉ ít nói hơn thôi chứ không như lần này. Từ khi gặp em anh thấy nó vui vẻ hơn nhiều. Nó yêu em nhiều lắm đó, em đừng bỏ đi như vậy nữa. Có gì thì em cứ nói ra rồi cùng nhau giải quyết, đừng tự mình gánh chịu như vậy.
- Em xin lỗi. Em thấy mình ích kỉ quá, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của mọi người xung quanh.
- Em đừng tự trách mình. Do em lo cho người khác nhiều hơn bản thân em thôi.
- Vậy Trà My sao rồi?
- Bảo đuổi cô ta đi rồi.
- Em thấy cô ấy tội lắm. Cô ấy nói còn yêu anh Bảo nhiều lắm nên em không nỡ.
- Sao em khờ quá. Cô ấy nói sao em cũng tin hả?
- Là sao ?
- Chắc cô ta nghĩ Bảo còn yêu cô ta nên cô ta về là muốn moi thêm tiền từ Bảo đó. Cái thẻ ngân hàng em đưa cho cô ta, cô ta đã rút hết tiền rồi. Anh chưa thấy ai mà ngốc như em. Đưa cho người ta thẻ mà còn đưa luôn mật khẩu chứ. Bảo nói nếu cô ấy không đi khỏi nhà thì sẽ kiện cô ấy. Một tỷ cô ta lấy, Bảo nói đó là số tiền cuối cùng Bảo đưa cho cô ta vì tình nghĩa cũ. Anh chưa bao giờ lại thấy Bảo cương quyết với cô ta như vậy.
Giờ cô mới biết trong thẻ ngân hàng có một tỷ. Mà sao anh ta đưa nhiều vậy? Tiền sinh hoạt cũng tốn kém thật nhưng một tỷ là quá nhiều. Thu nhập cả năm của cô cũng chưa đến một tỷ. Không dùng đến tiền của anh ta là một sáng suốt. Lỡ đâu có chuyện gì anh ta mà đòi lại làm sao mà có đủ tiền mà trả chứ. Chắc là do cô lo xa rồi, nhìn anh ta đâu phải là loại người như vậy. Thấy anh ta chăm sóc cho cô như vậy cô biết anh ta yêu cô nhiều lắm, nên chắc không có chuyện sẽ đòi lại tiền đâu. Điên thật mà, toàn nghĩ lung tung không hà. Chắc dư âm của mấy ngày trước vẫn còn quá. Há...há...
- Là sao em không hiểu? Tại sao lại kiện cô ấy chứ?
- Hồi trước cô ta lấy tiền của thằng Bảo, đó là tiền cho dự án công ty. Cô ta làm giấy tờ rồi lấy số tiền đó biến đi với người khác. Nghe nói là giờ hết tiền và bị người ta bỏ nên cô ta quay lại. Nếu mà kiện cô ta có thể ở tù vì tội chiếm đoạt tài sản.
- Trời. Thiệt hả? Sao cô ấy nói với em cô ấy còn yêu anh Bảo nên mới quay lại mà. Nếu anh Bảo với cô ấy cưới nhau thì cô ấy đâu thiếu tiền mà phải lấy chứ.
- Tại vì cô ta đâu có yêu thằng Bảo.
- Hả? Sao kì vậy?
- Sau này anh với Bảo mới biết lúc quen Bảo cô ta đã có người yêu rồi. Lúc đó Bảo yêu cô ta quá nên không nghi ngờ gì hết. Anh thấy cô ta đối xử tốt với Bảo và giúp Bảo rất nhiều nên anh cũng nghĩ cô ấy yêu Bảo thật lòng.
- Nhìn cô ấy hiền quá trời sao lại vậy được. Em thấy cô ấy nói rất thật lòng.
- Vậy nên anh mới nói em khờ, cô ta nói gì cũng tin. Cô ta là người nhiều thủ đoạn lắm. Nhìn bề ngoài em không biết được đâu.
- Phải chi cô ấy thật lòng với anh Bảo chắc giờ hai người phải mấy đứa con rồi hén.
- Cái gì vậy trời. Anh không hiểu nổi em luôn, giờ còn nói được câu đó nữa hả cô bé.
- Thì em nói vậy thôi, chứ nếu là sự thật thì giờ em đâu nằm đây mà nói với anh chứ.
- Thiệt bó tay em luôn. Thằng Bảo may mắn lắm mới gặp được em đó.
- May mắn đâu chẳng thấy mà em toàn thấy xui thì có. Chỉ thấy suốt ngày lo lắng cho em. Anh là bạn anh Bảo nên em thấy anh xui lây luôn.
- Trời ơi. Anh thua em luôn.
- Hì...hì...
Cô tự trách mình sao hấp tấp quá, già đầu rồi mà suy nghĩ không chín chắn có khi thua cả một đứa mới lớn. Tưởng giúp anh ta ai ngờ lại làm cho anh ta đau lòng hơn. Lúc tâm sự với anh ta về Trà My cô biết là Trà My lấy tiền rồi nên cũng không muốn hỏi thêm quá nhiều. Sợ nhắc đến chuyện cũ lại làm anh ta đau lòng. Giờ nghĩ lại anh ta cũng nhiều nỗi khổ, chắc sợ cô lo lắng nên anh ta không muốn nói ra. Tự nhiên cô thấy thương anh ta quá. Cảm giác tội lỗi sao ý. Đôi khi cô nghĩ thấy mình không xứng đáng với tình cảm anh ta dành cho cô.
Hôm sau cô được xuất viện ra về. Anh ta dìu cô về phòng anh ta, cô ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại qua phòng anh?
Anh ta hôn lên trán cô rồi nói:
- Từ nay em sẽ ngủ với anh.
- Không được.
- Không được cũng phải được, đừng có cứng đầu nữa.
Nói rồi anh ta bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường anh ta. Rồi nằm kế bên nhìn cô đắm đuối.
- Sao nhìn em dữ vậy?
- Nhìn coi người yêu anh sứt mẻ chỗ nào để anh bù đắp chỗ đó chứ?
- Dẻo miệng. Em xin lỗi đã làm anh lo lắng.
- Giờ em ở bên anh là anh thấy yên tâm rồi. Lần sau đừng bỏ anh đi như vậy được không? Em biết anh về nhà không có em anh lo lắm không?
- Em xin lỗi.
- Lúc đó anh đã rất sợ, sợ sẽ mất em một lần nữa. Càng tuyệt vọng hơn khi tìm em không thấy, gọi điện cũng không được.
- Khi em đi, em rất nhớ anh. Em thấy mình tệ quá, chỉ biết nghĩ cho mình mà không nghĩ cho anh, để anh phải lo lắng nhiều như vậy.
- Vậy nên giờ anh sẽ không để em có cơ hội thoát khỏi anh đâu.
- Giờ anh có đuổi em cũng không đi.
- Nhớ nha.
Nói rồi anh ta ôm cô vào lòng, hít lấy mùi thơm tóc cô (thật ra mấy ngày không gội nên hôi lắm, hihi...). Cả hai nằm im để cảm nhận hơi ấm của nhau.
- Thôi em nghỉ cho khỏe đi anh xuống nấu cháo cho em ăn.
- Thôi nấu gì khác ăn đi, ăn cháo hoài ngán quá à.
- Tuân lệnh vợ yêu.
- Ai là vợ anh hả?
- Em chứ ai.
- Hứ.
- Đợi anh chút.
- Sao vậy anh ?
Anh ta đến bên học bàn lấy ra một hộp quà nhỏ. Rồi nói:
- Tặng em?
- Cái gì vậy?
- Em mở ra xem đi.
Mở ra cô thấy một sợi dây chuyền rất đẹp. Từ đó đến giờ ngoại trừ mẹ cô mua cho cô một sợi dây chuyền từ hồi cô còn học lớp 12 đến giờ thì chưa ai tặng cho cô. Mà cô cũng ít đeo trang sức. Ngoài đồng hồ là vật bất ly thân thì cô không đeo dây chuyền, nhẫn, lắc tay, ngay cả bông tai cũng không. Giờ anh ta tặng cô khiến cô không khỏi xúc động.
- Đẹp quá. Cám ơn anh.
- Để anh đeo cho em. Anh mua từ rất lâu rồi muốn tặng em mà chưa có dịp. Giờ em về rồi, anh phải tặng cho em mới được.
Đeo dây chuyền cho cô xong anh ta đi xuống dưới lầu nấu cho cô ăn. Cô nằm trên giường giờ mới để ý phòng anh ta. Mang tiếng ở đây chứ cô chưa một lần nào bước vào phòng anh ta hết. Dọn dẹp nhà cửa cô cũng chừa phòng anh ta lại. Vì cô không muốn vào chốn riêng tư của anh ta. Căn phòng mang đậm phong cách phương Tây. Mọi thứ trong phòng rất ngăn nắp, thì ra anh ta cũng là một người ngăn nắp như vậy. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm đàn ông tràn ngập trong căn phòng. Cô biết cô đã yêu người đàn ông này rất nhiều và cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu anh ta dành cho cô nhiều như thế nào. Cô thấy hạnh phúc.
Sau khi cô đã khỏe hẳn. Nguyên Bảo nói sẽ dẫn cô đi ăn tiệc và gặp một vài người bạn thân của anh. Từ đó đến giờ cô chưa bao giờ gặp bạn của Nguyên Bảo ngoại trừ Quân. Hôm đó cô diện một chiếc đầm xòe màu hồng nhạt. Lần này cô không mang giầy cao gót nữa mà mang đôi giầy búp bê bệt màu đen. Cô đeo sợi dây chuyền mà Nguyên Bảo tặng cô nó rất phù hợp với chiếc đầm mà cô đang mặc. Trông cô như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích (hơi tự tin).
Đến nơi thì ra đó là khuôn viên của một nhà hàng sang trọng nằm gần sông Sài Gòn. Cô thấy mọi thứ trang trí thật là đẹp và lộng lẫy. Nào là hoa, rồi đồ ăn, rồi bàn ghế xếp hai bên, một sân khấu nhỏ ở giữa. Nhìn tổng thể chủ đạo là màu xanh lá pha chút màu trắng. Mà cô rất thích màu xanh lá, thành ra nhìn sao mà đáng yêu thế. Giống như cô hay thấy trên phim vậy. Có cả người quay phim với chụp hình nữa. Không biết là tiệc gì mà cô thấy có vẻ trang trọng quá nên cô thấy run. Cô thấy một nhóm người đã ở đó chắc là bạn Nguyên Bảo, có cả Quân nữa. Ai cũng mặc áo vest, đầm rất lịch sự và sang trọng. Mọi người đều nhìn cô và Nguyên Bảo cười và vỗ tay. Cô ngạc nhiên không biết sao lại như vậy mới hỏi Nguyên Bảo:
- Sao mọi người vỗ tay vậy anh?
- Mọi người chào mừng em và anh đó.
- Sao lại vậy?
- Em lo lắng hả? Hay đi bên một người đẹp trai, phong độ như anh nên em mất tự tin chứ gì.
- Tự tin thái quá. Vậy anh đứng xa em ra à.
- Anh giỡn mà.
Nguyên Bảo nhìn cô đầy yêu thương rồi cầm tay cô bước đi, mọi người càng vỗ tay lớn hơn. Nguyên Bảo dẫn cô đến chỗ sân khấu nhỏ gần lẵng hoa sát ngay gần chỗ hàng ghế. Mọi người lúc này đổ dồn vào cô và Nguyên Bảo, quay phim chụp hình liên tục. Cô biết tiệc này là Nguyên Bảo dành cho cô. Đột nhiên Nguyên Bảo quỳ xuống rồi cầm tay cô nói:
- Làm vợ anh nhé?
Thấy bàn tay Nguyên Bảo run run, chắc Nguyên Bảo cũng đang hồi hộp như cô. Mà bàn tay cô cũng lạnh ngắt nãy giờ. Cô thì hết sức bất ngờ không nghĩ là Nguyên Bảo lại cầu hôn cô lãng mạn như vậy. Cô nhìn Nguyên Bảo không chớp, cảm giác hạnh phúc dâng lên, rồi nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt hạnh phúc, cô mơ màng như có ai đang đi đến. Quay qua nhìn cô giật mình khi thấy Nguyên Long đang đứng kế bên đưa cho Nguyên Bảo chiếc nhẫn. Nguyên Long nhìn cô cười dịu dàng, cô không biết nói gì, chỉ biết mình đi từ bất ngờ này cho đến bất ngờ khác.
Cô nhìn Nguyên Bảo cười nhẹ nhàng rồi nói:
- Dạ.
Rồi Nguyên Bảo đeo nhẫn vào tay cô. Mọi người lúc này lại bắt đầu reo hò và vỗ tay hưởng ứng. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được cầu hôn ở một nơi lãng mạn như trong phim thế này. Cô không tả hết được niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng. Rồi Nguyên Bảo đứng dậy đặt lên môi cô nụ hôn say đắm. Cô cũng chìm đắm trong nụ hôn đó. Cả hai nhìn nhau hạnh phúc. Mọi người nâng ly chúc mừng cho cô và Nguyên Bảo.
Cả buổi tiệc cô lâng lâng trong niềm hạnh phúc nên cũng chưa có dịp hỏi Nguyên Long về khi nào. Ăn tiệc xong, Nguyên Bảo chở cô và Nguyên Long về, lúc này cô mới hỏi Nguyên Long.
- Em về khi nào vậy?
- Em mới về chiều.
- Sao không báo chị ra đón.
- Em muốn tạo cho chị sự bất ngờ mà.
- Em về lâu không?
- Một tuần.
- Nguyên Long về mang nhẫn cho anh để cầu hôn em đó.
- Thật sao? Cám ơn em. Cho chị ôm em một cái nào? Nhớ em quá.
- Nè. Có anh ở đây mà ôm người khác là sao?
- Kệ anh chứ. Mà Nguyên Long là em anh mà, có nhiêu cũng ghen à. Phải không Nguyên Long?
- Dạ.
Nguyên Long đang nhìn cô cười trìu mến. Rồi cô ôm Nguyên Long thật chặt. Nguyên Long là một người rất quan trọng với cô. Nhờ Nguyên Long mà cô với Nguyên Bảo mới có thể đến với nhau. Vậy là Nguyên Bảo đã có ý định muốn cầu hôn cô rồi, thế mà cô còn không tin vào tình cảm Nguyên Bảo dành cho mình. Cô thật là dại dột mà.
- Hình như dạo này chị ốm lắm đó? Bộ anh hai không chăm sóc cho chị sao?
- Ừ, ảnh ăn hiếp chị không à. Em xử ảnh giúp chị đi.
Nói rồi cô nhìn Nguyên Bảo cười, không khí vui vẻ tràn ngập. Nguyên Long nói rất nhớ món ăn Việt Nam nên một tuần ở Việt Nam cô và Nguyên Long đi ăn uống rất nhiều món. Thích gì là hai chị em lại đi ăn. Từ hôm Nguyên Bảo cầu hôn, hơn ba tháng sau Nguyên Bảo nói ba mẹ sẽ về nước tính chuyện cưới xin. Cô chau mày nói:
- Khỏi cưới được không? Đăng kí kết hôn được rồi.
Nhưng Nguyên Bảo không chịu. Gõ nhẹ vào chán cô rồi nói:
- Anh muốn đường đường chính chính cưới em làm vợ. Hãy bỏ quá khứ qua một bên đi, mình sống vì tương lai mà. Cưới xong sinh cho anh một bầy con nha?
- Làm như heo mà sinh một bầy nghe ghê quá.
Rồi Nguyên Bảo phá lên cười. Sau khi ba mẹ Nguyên Bảo về nước, hai bác xin phép cô được xuống gặp gia đình cô để nói chuyện. Bố mẹ cô cũng chỉ mong cô sống hạnh phúc là bố mẹ thấy an lòng nên không phản đối và vì bố mẹ luôn tôn trọng mọi quyết định của cô. Mẹ Nguyên Bảo cám ơn cô vì đã giúp Nguyên Bảo tìm thấy hạnh phúc.
Cuối cùng thì một đám cưới linh đình cũng diễn ra dưới sự chúc mừng của hai bên gia đình và bạn bè. Sau khi cưới cô và Nguyên Bảo hưởng tuần trăng mặt ở Đà Nẵng. Nguyên Bảo muốn dẫn cô đi Nhật hưởng tuần trăng mật vì Nguyên Bảo biết cô rất thích nước Nhật, nhưng cô không chịu. Một phần vì không có nhiều thời gian và phần khác còn nhiều việc để làm nên cô chỉ chọn Đà Nẵng. Đêm tân hôn Nguyên Bảo nói:
- Sau bao nhiêu ngày chờ đợi cuối cùng anh cũng được làm người đàn ông của em rồi.
- Anh vui vậy sao?
- Sao không vui được chứ? Bộ em không vui sao?
- Có chứ. Nếu không thì em đâu làm vợ anh.
- Anh yêu em nhiều lắm.
- Em cũng vậy.
Đêm tân hôn diễn ra hết sức ngọt ngào vì nó giải tỏa bao nhiêu kiềm nén của cả hai trong một thời gian dài. Nghĩ lại cũng hơi ức chế thiệt, hihi... Chuyện cô lo lắng bây giờ nhất là việc cô lớn tuổi sẽ khó khăn trong việc khó có bầu. Nhưng không ngờ hơn hai tháng sau ngày cưới thì cô dính bầu. Lúc thấy kinh nguyệt không ra cô cũng nghi nên mới lấy que thử thai thử, cầm que thử thai mà tay cô run lên bần bật. Cô và Nguyên Bảo rất mong chờ chuyện có con nên cô không tránh khỏi hồi hộp. Khi xuất hiện hai vạch cô không dám tin vào mắt mình nữa. Cô sợ sai nên cô thử thêm lần nữa, vẫn hai vạch. Cô muốn báo ngay cho Nguyên Bảo biết liền nhưng cố gắng kiềm chế lại để chiều Nguyên Bảo đi làm về tạo cho anh bất ngờ. Chiều Nguyên Bảo đi làm về cô kéo Nguyên Bảo vào phòng và đưa que thử thai cho anh xem. Nguyên Bảo hét lên sung sướng rồi bế cô lên hôn lấy hôn để.
- Em giỏi quá. Vậy là anh được làm ba rồi. Cám ơn bà xã của anh nhiều lắm.
Cô cười nhìn người đàn ông của mình đang hạnh phúc. Chưa bao giờ cô thấy Nguyên Bảo vui như thế. Cô cũng vậy, khát khao được làm mẹ trong cô đã thành hiện thực. Một phụ nữ sắp bước qua tuổi 38 của cuộc đời như cô thì thiên chức được làm mẹ luôn bùng cháy dữ dội. Rồi cô và Nguyên Bảo hạnh phúc đón chờ đứa con đầu lòng ra đời, một bé trai kháu khỉnh nhìn rất giống Nguyên Bảo, chỉ có nụ cười tươi là giống cô. Cô và Nguyên Bảo đặt tên con là Nguyên Đăng.
Ngày cô mới sinh Nguyên Đăng thì Nguyên Long có gọi điện chúc mừng và xin phép cô và Nguyên Bảo nhận Nguyên Đăng làm con. Cô và Nguyên Bảo đồng ý, vì cô biết Nguyên Long sẽ yêu thương Nguyên Đăng như cô và Nguyên Bảo vậy. Cô thầm cảm ơn Nguyên Long đã giúp cô tìm thấy hạnh phúc. Nếu không có sự tình cờ đó thì có lẽ bây giờ cô vẫn ở vậy một mình cũng nên.
Từ khi cô sinh, Nguyên Bảo có thuê một người giúp việc. Hằng ngày nấu ăn, giặt đồ, chăm lo nhà cửa để cô có thời gian chăm sóc con và nghỉ ngơi. Còn Nguyên Bảo sau khi đi làm về là chăm sóc cho cô và con. Cô thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Đó cũng là điều mà cô vẫn mong chờ từ rất lâu. Một người chồng chung thủy và những đứa con kháu khỉnh. Vậy là cô đã không chọn nhầm người để cùng mình đi hết quãng đời còn lại ít nhất là cho tới thời điểm hiện tại. Cô nhìn anh cười hạnh phúc. Thấy cuộc đời mình giống như câu chuyện cổ tích thời hiện đại vậy. Nhìn con trai đang chìm vào giấc ngủ cô thấy lòng mình bình yên quá đỗi....Cảm ơn mọi người đã xem truyện. Bye & see again :)