Nói rồi Quân đi luôn vì mấy em đang réo ngoài cửa. Quay lại thấy anh ta đang nói chuyện với vài người, nghe mọi người đang hỏi anh ta đi đâu thì đi chung. Cô đứng một mình thấy chơi vơi quá, ai cũng rôm rả nói chuyện đi chơi. Nên cô ra ngoài đứng, ở ngoài không khí lạnh thật. Thôi đi dạo một chút rồi đón xe ôm về cũng được. Ở Đà Lạt này thì đâu cũng toàn hoa là hoa, mà cũng sắp có Festival hoa rồi còn gì. Cô là người rất thích hoa nên nhìn thấy hoa là cô thấy bình yên.
Chợt cô nhớ đến thằng em làm chung công ty ngày trước, lúc làm chung hai chị em rất thân. Tuy giờ ít gặp nhưng hai chị em vẫn thường chat qua fb. Nó hay rủ cô lên Đà Lạt chơi rồi nó chụp hình cho. Mà cô thì có ít thời gian nên không đi được. Giờ nó về trên Đà Lạt làm ở Viện nghiên cứu hạt nhân Đà Lạt vì ba nó cũng đang làm ở đó. Nhà nó cũng mở khách sạn và tiệm chụp hình cưới đâu trên đường Phan Chu Trinh. Ngoài công việc chính ở Viện hạt nhân nó còn có sở thích chụp hình nên mới mở thêm tiệm chụp hình cưới. Định lấy điện thoại ra gọi mà tìm hoài không thấy. Không biết có bị rớt đâu không? Cố gắng bình tĩnh nghĩ thì mới nhớ hình như cô để quên ở khách sạn. Cô có nhớ lúc chuẩn bị xuống cô để điện thoại ở bàn thì phải. Thôi mai gọi cũng được. Còn hai ngày nữa mà lo gì. Thế là cô cứ đi ngắm hoa, ngắm người đi đường cho đến khi mệt quá thấy bên kia đường có bác xe ôm nên cô qua đó nhờ chở cô về khách sạn.
Lên đến phòng thì đúng là điện thoại đang nằm trên bàn thật. Cầm điện thoại định gọi cho Quân báo đã về khách sạn thì thấy quá trời cuộc gọi nhỡ của anh ta và của Quân. Chắc là tưởng cô đi lạc hay sao. Chưa kịp gọi thì thấy số anh ta gọi đến.
- Ờ. Có gì không?.
- Cô đang đâu vậy?
- Khách sạn.
- Về sao không báo.
Giọng anh ta có vẻ bực dọc nhưng cũng thấy lo lắng.
- Xin lỗi. Thấy mọi người đang nói chuyện nên tôi không tiện nói.
- Ừ. Vậy nghỉ đi.
- Ờ.
Cúp máy cô gọi lại cho Quân. Chưa kịp nói thì Quân nói trước:
- Em đang đâu vậy?
- Em đang ở khách sạn.
- Em làm anh đứng tim mất. Nãy giờ anh với Bảo tìm em quá trời. Tưởng ai bắt cóc rồi chứ.
- Em xin lỗi. Em quên điện thoại ở khách sạn.
- Ừ. Thôi không sao. Em nghỉ ngơi đi.
- Dạ.
Quân cúp máy cô gọi cho thằng em hẹn mai gặp nó luôn.
- Tồ hả? (Tồ là tên thân mật cô hay gọi nó chứ không phải tên thật)
- Ủa? Chị. Chị đang đâu vậy?
- Đang ở Đà Lạt nè. Mai rảnh không đi uống nước với chụp hình cho chị coi.
- Được. Mai em rảnh cả ngày. Chị lên hồi nào vậy?
- Mới hồi trưa này.
- Mai em qua đón chị nha. Mai mấy giờ đón được chị?
- Sớm càng tốt, rồi đi ăn sáng luôn. Chị đang ở khách sạn A nhé.
- Dạ. Mai gặp chị nha.
- Ừ. Ngủ ngon nhé!
- Dạ. Chị ngủ ngon!
Cúp máy rồi cô đi thay quần áo leo lên giường nằm coi tivi. Nằm hồi ngủ quên luôn, đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Giật mình tỉnh giấc ra coi ai. Mở cửa thấy anh ta đang đứng chần dần ngoài cửa.
- Chuyện gì vậy?
- Đang ngủ hả?
- Ừ. Ngủ quên mất. Sao anh đi chơi về sớm vậy?
- Ừ. Không định mời vào hả?
Cô hơi lưỡng lự vì cô không mặc áo ngực. Nên đành phải tìm cách thoái thác.
- Thôi anh về phòng nghỉ đi.
- Sao vậy? Không muốn nói chuyện với tôi hả?
- Không. Tại tôi muốn đi ngủ.
- Ừ. Vậy mai gặp.
Cô không nói thêm mà đóng cửa luôn. Vào đánh răng rửa mặt cô lên giường ngủ tiếp. Phải ngủ cho cái mặt đỡ ngu mai chụp hình mới đẹp chứ. Hẹn đồng hồ mai dậy sớm không lại ngủ quên. Rồi cô đi ngủ với tâm trạng háo hức vì ngày mai được gặp thằng em tri kỷ của cô và còn được chụp hình nữa chứ. Vui quá.
Sáng cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Sau một đêm ngủ ngon nên người cô cũng bớt bần thần hơn hôm qua. Gương mặt cũng bớt xanh xao hơn. Thay quần áo xong cô son môi chút cho đỡ nhợt nhạt. Lấy điện thoại gọi cho Tồ coi đến chưa.
- Khi nào em đến?
- Em đang đi, 5 phút nữa tới. Chị xuống dưới chờ nha.
- Ok.
Xách theo cái balo nhỏ, mặc áo khoác và quàng khăn lên cô xuống dưới đợi. Buổi sáng trời lạnh thật, ngồi mà run cầm cập. Đợi xíu là thấy Tồ đã tới, ra thấy cô nó cười thiệt tươi. Lâu quá không gặp nên cô rất vui. Nên thấy nó là cô chỉ muốn ôm nó một phát thôi.
- Đi ăn sáng nha chị.
- Ừ.
- Lạnh không chị?
- Lạnh. Nhưng mà chị thích cái lạnh này.
Tồ dẫn cô đến quán mì trên đường Phan Đình Phùng ăn sáng. Ăn xong hai chị em đi uống nước. Cô gọi một ly cacao nóng. Thời tiết lạnh mà được uống một ly cacao nóng thì quá tuyệt. Đang ngồi thì cô mới sực nhớ phải báo cho Quân biết cô không đi chơi chung với mọi người được. Nên cô chỉ nhắn tin báo thôi. Chút thấy Quân gọi lại cho cô.
- Em nghe.
- Em không đi chơi với mọi người sao?
- Em hẹn gặp bạn đi chơi nguyên ngày rồi. Anh và mọi người đi chơi vui vẻ nha.
- Mà khỏe chưa?
- Khỏe re rồi.
- Ừ. Vậy khi nào cần gì thì gọi cho anh. Đi chơi vui vẻ nha cô bé.
- Anh cũng vậy.
Ngồi uống nước hai chị em ôn lại kỉ niệm hồi trước làm chung. Tuy làm chung chỉ hơn một năm thôi nhưng quãng thời gian đó rất vui. Cô và Tồ rất hợp tính nên mau thân là vậy. Nói chuyện đã đời hai chị em tìm địa điểm chụp hình. Cô không thật sự xinh như mấy hotgirl nhưng chụp hình lại rất ăn ảnh. Hai chị em lê lết hết Ga Đà Lạt đến Nhà thờ rồi đến Hồ Xuân Hương. Tiếp là trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt rồi lại đến vườn dâu, rồi đồi chè Cầu Đất. Chụp đâu lên đến mấy trăm tấm thì phải. Đi đến chiều tối luôn. Mệt nhưng mà vui. Tồ nói về coi hình nào đẹp sẽ gửi cho cô sau.
Về đến khách sạn tắm xong cô lăn ra giường nghỉ. Đi cả một ngày nên cũng hơi mệt thiệt. Mà không biết mọi người đi chơi về chưa nữa. Mà thôi nghỉ cái, mệt quá. Chưa kịp nghỉ thì điện thoại đổ chuông. Thấy anh ta gọi nên cô đoán chắc là mọi người cũng đi chơi về rồi.
- Alo!
- Về chưa?
- Mới về.
- Mệt không?
- Hơi mệt. Mọi người về chưa?
- Mới về tới. Nghỉ đi lát chở đi ăn.
- Ờ.
Cúp máy cô nằm vật ra giường nghỉ. Ôi đã quá, mệt mà được nằm trên cái giường êm ái này thì tuyệt cú mèo. Hôm nay tâm trạng cô rất vui nên tinh thần thấy hưng phấn ghê. Mang tiếng nghỉ mà đầu cứ nghĩ tới những tấm hình. Cô cũng nôn muốn xem những bức hình như thế nào lắm. Tuy xấu nhưng lại thích chụp hình. Cô thấy mình chụp đẹp nhất là khi tự nhiên. Hồi trước anh hay canh những lúc cô không để ý là chụp vậy mà mấy tấm đó lại đẹp. Chứ tạo kiểu là thấy gượng gạo sao đó. Chỉ có khi cười là thấy cô tươi nhất và tự nhiên nhất.
Nằm nghỉ chút cô đi tắm. Đi cả ngày nên áo khoác cũng hơi dơ chắc do lăn lê chụp hình nè. Tưởng thời tiết không đến nỗi lạnh nên đi cô chỉ mang theo một cái khoác mỏng. Thôi mặc đại rồi quàng khăn chắc cũng không sao. Vừa mở cửa ra đã thấy anh ta đứng đó từ khi nào.
- Đợi lâu chưa?
- Mới.
- Sao nay hiền vậy, không gõ cửa luôn.
- Đi ăn nha.
- Ờ. Mọi người đi rồi hả?
- Ừ.
Xuống dưới lấy xe anh ta chở cô đi. Lần này anh ta không hỏi mà kéo cô sát anh ta. Do mặc áo khoác mỏng nên ngươi cô run cầm cập. Anh ta thấy vậy mới nói:
- Sao run dữ vậy?
- ...
- Mặc áo khoác gì mỏng vậy. Đưa tay đây.
- Chi?
- Đưa đây.
Cô đưa tay, anh ta kéo tay cô vòng qua eo anh ta. Cô chỉ hơi ôm hờ thôi chứ không dám ôm chặt (thật ra lòng muốn lắm mà còn sĩ nên không dám). Mà cũng ấm hơn thật, lâu rồi cô không ôm ai nhất là một người đàn ông mà cô thích nên tim cứ rộn ràng lên, nó chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tìm chỗ trốn để gặm nhắm hạnh phúc vì sung sướng. Đi một hồi thấy anh ta chở cô đến chợ đêm Đà Lạt. Cô mới hỏi:
- Ủa? Sao không đi với công ty luôn.
Anh ta không trả lời cô mà đi gửi xe. Đứng đợi xíu anh ta quay lại rồi cầm tay cô đi. Cô thấy sao giống như đang hẹn hò quá. Cô kéo tay lại nhưng anh ta không buông nên đành đi theo. Đi một hồi đến tiệm bán quần áo anh ta hỏi cô thích cái nào thì chọn, nhưng cô lắc đầu.
- Thôi đi ăn đi, tôi đói rồi.
Anh ta quay lại nói chủ quán lấy một đôi găng tay, thanh toán tiền xong đưa cho cô. Cô cầm nhưng không mang, anh ta thấy vậy nên cầm tay mang cho cô. Cô cũng chẳng phản ứng nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc. Rồi anh ta cầm tay dắt cô đi ăn. Chợ đêm rất đông người, mùi thơm đồ ăn bay ngào ngạt chỉ muốn bay vào ăn cho đã. Sau khi đã ăn mấy món anh ta mua thêm hai cái bánh tráng nướng đưa cho cô một cái và tìm ghế ngồi ăn. Đang ăn tự nhiên xuất hiện đâu mấy bé đến xin anh ta chụp hình chung. Chắc tại nhìn thấy anh ta "đập trai" quá đó mà, cô đành đứng xa chút cho mấy bé đó chụp. Thấy anh ta cũng nhiệt tình không kém. Đang đứng ăn và đợi thì anh ta quay lại. Cô lên tiếng:
- Chụp xong rồi hả?
- Ừ. Ngồi đây đi. Sao vậy?
Anh ta không trả lời mà chạy tới gần đó nói gì với một người giống như khách du lịch cũng đang đi chơi. Lúc quay lại anh ta đi với người khách du lịch lúc nãy. Anh ta đến ngồi cạnh cô rồi vòng tay qua eo cô ôm, người khách du lịch lúc nãy lúc đang cầm sẵn điện thoại. Cô biết là anh ta muốn chụp hình chung. Tính ra từ đó đến giờ cô và anh ta cũng chưa bao giờ chụp hình chung, mà thật ra cũng chẳng có lý do gì để chụp chung hết. Cô đẩy tay anh ta ra nhưng anh ta ôm chặt quá đành phải chụp thôi chứ sao (thật ra sướng muốn chết). Chụp xong anh ta cám ơn người khách du lịch lúc nãy rồi cầm máy xem. Cô lên tiếng:
- Cho coi với?
Anh ta nhìn cô cười rồi đưa máy cho cô xem. Nhìn thấy giống như một cặp đang yêu nhau quá, ôm eo nhìn thân mật ghê, mặt ai cũng tươi rói. Mà cũng phải công nhận anh ta chụp hình đẹp quá xá. Sao mà cái gì cũng đẹp hết vậy ta? Đúng là làm người khác khó cưỡng lại cái vẻ đẹp đó mà. Chắc chết lần nữa quá.
- Đưa máy đây anh bắn bluetooth cho.
- Nè.
- Lần đầu tiên mới được một tấm hình chụp chung làm kỉ niệm. Anh sẽ làm hình nền luôn hén.
Nói rồi anh ta thay hình nền máy cô và anh ta luôn. Cô hạnh phúc lắm nhưng vẫn phải nói một câu cho đỡ lộ cái bản chất hạnh phúc sắp sửa xuất hiện ra trên khuôn mặt cô.
- Ai nói là tui muốn để hình nền vậy?
Anh ta không nói chỉ nhìn cô cười rồi cầm tay cô kéo đi. Đến bãi xe lấy xe xong anh ta nói:
- Đi uống nước nhé?
Cô không trả lời nhưng vẫn leo lên xe ngồi. Anh ta cởi áo khoác mặc cho cô nhưng cô từ chối, anh ta không chịu đòi mặc áo khoác cho cô bằng được. Trời càng về khuya nhiệt độ càng thấp, nhìn anh ta mặc mỗi áo pull mỏng mà cô chua xót. Cô tự trách mình, cái tội cứng đầu cứng cổ. Người ta mua áo khoác cho mà bày đặt õng ẹo. Rồi cô tự động vòng tay qua ôm eo anh ta. Thấy anh ta có chút giật mình nhưng không nói gì. Tới quán nước trên đường Ba tháng hai, sau khi yên vị và gọi nước lúc này cô cởi áo khoác đưa cho anh ta nhưng anh ta nói cô cứ mặc đi. Cô không chịu nhất quyết đưa cho anh ta bằng được thì thôi. Anh ta đành phải nhận lại. Lâu lâu có cơn gió thổi qua là người cô lại run lên. Nhưng cảm giác thì rất hạnh phúc. Anh ta thì ngồi lâu lâu lấy tay xoa cho nóng rồi áp vào má cô cho ấm. Cô không phản ứng mà hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc đó. Thấy cô anh và ta giống như "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" quá. Đang ngồi thì điện thoại cô đổ chuông. Là Quân gọi:
- Em nghe!
- Đang đâu vậy cô bé?
- Đang uống nước.
- Đi chơi vui không?
- Không. Anh đến cứu em đi?
Anh ta tròn mắt nhìn cô sau câu nói nãy, cô thì dửng dưng như không quan tâm đến nhưng trong lòng lại thấy vui.
Còn tiếp...